Côn Luân Ma Chủ

Chương 1981: Nói hay không! 1

Khi Tư Không Đàm và Phương Phi Phàm bị Sở Hưu gọi đến, bọn họ còn khá thấp thỏm.

Với những gì bọn họ biết về Sở Hưu, chỉ cần Sở Hưu tìm bọn họ, vậy chắc chắn đã xảy ra đại sự gì.

Nhưng khi hai người gặp mặt, bọn họ đồng thời híp mắt lại, quan sát lẫn nhau.

Đây là khí tức của người đồng hành.

Thần Cơ Môn tuy không tính là người buôn tin giang hồ bình thường, nhưng chuyện bọn họ làm ở Đại La Thiên cũng không khác gì người buôn tin.

Cho nên lúc này hai người gặp mặt, với khả năng xem sắc mặt nói chuyện, bọn họ lập tức phát hiện thân phận của đối phương.

Khoảnh khắc này cả hai lập tức quên đi lo lắng, bầu không khí bỗng có vẻ cạnh tranh gay gắt.

Đồng hành là oan gia mà.

Sở Hưu ho khẽ một tiếng, hai người vừa đối đầu lập tức quay sang nhìn Sở Hưu, đồng thanh nói: “Xin tuân theo pháp chỉ của Sở giáo chủ!”

“Không cần nghiêm túc như vậy, lần này gọi các ngươi tới không phải chuyện gì quá lớn.”

Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại chuyện bản nguyên cho bọn họ.

“Chuyện về bản nguyên này, Tư Không Đàm đã từng điều tra rồi, cũng tìm được thứ này trong Phạm Giáo, chắc ngươi cũng có kinh nghiệm.

Cho nên lần này ta gọi các ngươi tới là để tìm hai luồng bản nguyên khác, có thể nó đang ở hạ giới, dù sao Thượng Phàm Thiên và Hạ Phàm Thiên cũng đã dung hợp.

Chắc hạ giới có một số tư liệu ghi lại, tương tự ở Đại La Thiên cũng có một số dấu vết.

Lần này ta cần hai vị các ngươi liên thủ, giúp ta điều tra manh mối liên quan tới bản nguyên.

Sau khi chuyện này thành công, chỗ ta còn có linh đan được chế từ Thổ Giao, hơn nữa còn có cường giả Võ Tiên đích thân dạy bảo, tranh thủ giúp các ngươi cũng bước lên cảnh giới Võ Tiên.”

Thiên phú của Tư Không Đàm và Phương Phi Phàm đều không tốt lắm.

Đương nhiên đây là so với những Tế Không thiên kiêu của Đại La Thiên, so với cảnh giới Võ Tiên.

Cho nên tỷ lệ bước vào cảnh giới Võ Tiên của bọn họ rất nhỏ.

Lời hứa của Sở Hưu lúc này khiến bọn họ thật sự động tâm.

“Giáo chủ yên tâm, chắc chắn thuộc hạ sẽ dốc toàn lực hoàn thành việc này cho giáo chủ!” Tư Không Đàm giành trước nói.

Hắn đã coi là người bên phe Sở Hưu, tuy không phải ngoài sáng nhưng lúc này tự xưng là thuộc hạ cũng không thành vấn đề.

Tuy Phong Mãn Lâu hợp tác với Côn Luân Ma Giáo nhiều lần, nhưng còn chưa chính thức gia nhập Côn Luân Ma Giáo, hơn nữa Phương Phi Phàm cũng rất đắn đo vấn đề này.

Cho nên nghe vậy Phương Phi Phàm đành phải nói: “Phong Mãn Lâu ta cũng vậy.”

Sau khi cho hai người lui xuống, Sở Hưu không tiến hành bế quan mà định đi dạy bảo đệ tử Côn Luân Ma Giáo một chút.

Lời nói của Lục Giang Hà nhắc nhở y, đã rất lâu rồi y không tới quản giáo đám đệ tử Côn Luân Ma Giáo này.

Nói thật, hắn làm giáo chủ đúng là không xứng chức.

Trong giới cao tầng của Côn Luân Ma Giáo, hầu hết là Mai Khinh Liên, Ngụy lão và Chử Vô Kỵ phụ trách những chuyện lớn nhỏ lặt vặt, Sở Hưu hầu như chỉ vung tay là được.

Còn giới trung tầng của Côn Luân Ma Giáo, hầu như là các võ giả theo Sở Hưu từ thuở hàn vi như Đường Nha, Nhạn Bất Quy, thủ đoạn thực lực cái gì cũng có, cho nên không cần y quan tâm nhiều.

Vung tay mặc kệ đến mức như Sở Hưu, trên giang hồ hầu như không có ai.

Cho nên thời gian này, các đệ tử tu luyện ở phân điện Nam Man cũng coi như có phúc phận, có thể nghe giáo chủ Ma Giáo đích thân giảng đạo.

Sở Hưu không giảng con đường tu luyện đơn thuần mà giảng đạo về chiến đấu chém giết.

Con đường võ đạo phải xem thiên phú, khí vận và cơ duyên, mọi người có lý giải bất đồng, tự có trưởng bối của Côn Luân Ma Giáo dạy bảo.

Cho nên nói đơn giản hơn, Sở Hưu chỉ dạy bọn họ làm sao để giết người.

Cứ như vậy, ba tháng sau Tư Không Đàm và Phương Phi Phàm đã đưa tin đến, chuyện này khiến Sở Hưu cũng cảm thấy bất ngờ.

Tuy trước đây không ai điều tra về bản nguyên, nhưng đã qua hơn vạn năm, những tin tức này chỉ được cất giữ trong các tư liệu lịch sử cũ kỹ của các tông môn, bọn họ tốn nửa năm một năm không tìm được manh mối cũng rất bình thường, không ngờ lại có kết quả nhanh như vậy.

Sau khi gọi hai người tới, Sở Hưu hỏi: “Các ngươi tìm được bản nguyên rồi à?”

Hai người nhìn nhau, Tư Không Đàm lắc đầu: “Khởi bẩm giáo chủ, ta liên thủ với Phương lâu chủ tìm đọc các điển tịch trước đại kiếp nạn thượng cổ mà hạ giới bảo lưu được.

Đồng thời còn về Đại La Thiên một chuyến, tới Lăng Tiêu Tông và Hoàng Thiên Các xem không ít điển tịch, rốt cuộc chúng ta cũng phát hiện manh mối về bản nguyên.

Nhưng đó chỉ là một manh mối, mà manh mối đó chúng ta lại không tra được.”

“Vì sao?”

Tư Không Đàm thận trọng nói: “Vì e là đối phương sẽ không phối hợp cho chúng ta điều tra.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Ngươi nói là manh mối nằm trong tay các thế lực khác?”

Tư Không Đàm lắc đầu nói: “Không phải thế lực khác mà là trong tay người khác, kẻ đó chính là Vô Thượng Thiên Ma đang ở trong Thiên Ma Cung.

Những điển tịch đó có ghi chép, hình như Vô Thượng Thiên Ma từng tìm kiếm bản nguyên ma đạo của Thượng Phàm Thiên.

Nhưng có vẻ như trong chuyện này xảy ra sai lầm gì đó, khiến cho hắn không thể lấy được bản nguyên thành công, sau đó lại bị toàn bộ cường giả trên giang hồ bao vây phong ấn.”

Sở Hưu hiểu ra gật nhẹ đầu, hóa ra lại là Vô Thượng Thiên Ma.

Nếu manh mối ở chỗ hắn, vậy cũng có thể.

Bất luận thực lực hiện tại của hắn ra sao, trong thời đại vạn năm trước, Vô Thượng Thiên Ma đúng là đệ nhất nhân trong giới Ma đạo đương thời, chỉ có hắn có tư cách chạm tay với bản nguyên ma đạo.

“Làm không tệ, còn lại bản nguyên cực dương, mời các ngươi tập trung điều tra một phen, chuyện này cứ giao cho ta xử lý.”

Sau khi căn dặn xong, Sở Hưu trực tiếp tới Thiên Ma Cung.

Vô Thượng Thiên Ma đang ở Thiên Ma Cung rất thích chí.

Bây giờ hắn chỉ là thân thể nguyên thần, cho dù hấp thu khí huyết của các võ giả khác, nhưng thật ra vẫn chỉ tu bổ được thân thể nguyên thần.

Cho nên Vô Thượng Thiên Ma vẫn đang nghiên cứu xem làm cách nào mới có thể tìm lại thân thể của mình, khôi phục lại đỉnh phong.

Tùy tiện đoạt xá một thân thể cũng được, nhưng đến lúc tách ra lại rất khó, cho nên lúc đầu hắn mới nhắm vào thân thể của Sở Hưu và Dạ Thiều Nam.

Kết quả hắn bị hai người kia đánh cho một trận, tuy chịu thiệt nhưng tạm thời cũng không tìm được thân thể nào thích hợp cho hắn.

Nhưng cũng may Thiên Ma Cung muốn cầu cạnh hắn, cho nên Vô Thượng Thiên Ma có yêu cầu gì thì họ cũng đáp ứng.

Lúc này Viên Không Thành đang đi bên cạnh Vô Thượng Thiên Ma, thận trọng hỏi: “Tiền bối, ngài có thể giải trừ trạng thái của cung chủ Thiên Ma Cung ta không? Nếu ngài có thể giải trừ trạng thái của các chủ, để ngài ấy có thể rời khỏi Thiên Ma Cung, uy thế của Thiên Ma Cung sẽ tăng vọt, cũng có thể giúp tiền bối lấy được nhiều thứ hơn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận