Côn Luân Ma Chủ

Chương 1943: Phật không độ thì ta nhập ma

Thiên Hồn cau mày lẩm bẩm: “Hắn nhanh quá.”

Sở Hưu nghi hoặc: “Hắn nhanh cái gì?”

Thiên Hồn ho khan một tiếng: “Ta nói là hành động của hắn quá nhanh, nếu chúng ta không mau lên, đến lúc đó Độc Cô Duy Ngã thật sự hàng lâm, cả ngươi và ta đều không thể trốn khỏi vận mệnh bị thôn tính.”

“Cho nên hôm nay ta tới đây là định hỏi ngươi, rốt cuộc dưới hạ giới có chôn giấu bí cảnh của Đạo môn không?”

Thiên Hồn nghi hoặc: “Ngươi có hứng thú với mấy thứ của Đạo môn à? Ta khuyên ngươi đừng lãng phí thời gian.

Trước đại kiếp nạn thượng cổ, Tam Thanh Điện đã là thế lực thống nhất Đạo môn, thậm chí tìm khắp giang hồ cũng không thấy được thế lực Đạo môn nào sánh được với Tam Thanh Điện.

Cho nên khi tới Đại La Thiên, Tam Thanh Điện mang đi nhiều nhất, có thể nói là không hề để lại thứ gì.

Huống hồ, cho dù ngươi có tìm được cũng vô dụng, võ đạo của ngươi khác xa Đạo môn.

Nếu bao ngươi làm như võ giả Đạo môn, ngộ đạo mười năm trăm năm, chỉ mong một mai đốn ngộ, phá tan giới hạn ngăn cách, ngươi có làm được không?

Một số võ công của Đạo môn rất thích hợp để đặt nền tảng, nhưng nếu thật sự tu hành thì phải xem tâm cảnh.”

Võ công của Sở Hưu tuy là đồng tu Đạo Phật Ma, nhưng phương diện công pháp Đạo môn thì hầu hết đều là loại cơ sở.

Tuy bản nguyên âm dương có liên quan tới Đạo môn, nhưng trong võ đạo của bất cứ trường phái nào cũng có miêu tả.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ta tới không phải là tìm công pháp của Đạo môn mà là tìm bảo vật để trao đổi với Tam Thanh Điện.

Lúc trước Tam Thanh Điện rời khỏi hạ giới, cho dù bọn họ mang đi nhiều nhất nhưng không thể chuyển sạch mọi thứ tới Đại La Thiên được?”

Thiên Hồn trầm ngâm trong chốc lát rồi nói: “Nêu nói vậy, ta cũng nghĩ ra một nơi. Nơi đó có liên quan tới Đạo môn nhưng lại không liên quan gì tới Tam Thanh Điện.

Nơi đó tên là Vạn Đạo Thiên Cung, là các thế lực Đạo môn đối đầu với Tam Thanh Điện liên thủ thành lập.”

“Tam Thanh Điện còn có thế lực đối đầu trong Đạo môn?”

“Vì sao Tam Thanh Điện lại không có?”

Thiên Hồn hỏi ngược lại một câu: “Thực lực của Tam Thanh Điện rất cường đại, thống nhất được Đạo môn, nhưng trong Đạo môn vốn có rất nhiều truyền thừa, có người thừa nhận đạo thống và địa vị của Tam Thanh Điện, có người lại không thừa nhận. Đây là chuyện rất bình thường.

Ngày trước khi Tam Thanh Điện tới Đại La Thiên, chắc bọn họ không muốn mang theo đám người của Vạn Đạo Thiên Cung, thậm chí còn dùng thủ đoạn nào đó khiến cho Vạn Đạo Thiên Cung nằm chính giữa đại kiếp nạn. Có lẽ bây giờ chỉ còn lại đống đổ nát trong tiểu thế giới nhưng vẫn có không ít đồ tốt, quan trọng nhất là kho báu sẽ được bảo vệ nghiêm ngặt.

Tuy Tam Thanh Điện và Vạn Đạo Thiên Cung đối đầu với nhau, nhưng vẫn thuộc giới Đạo môn. Chắc chắn Tam Thanh Điện không có một số truyền thừa của Vạn Đạo Thiên Cung.”

“Vậy Vạn Đạo Thiên Cung này đang ở đâu?”

“Chắc là ở chỗ Tây Sở, Long Hổ Sơn có một số ghi chép về nơi này. Ngày trước đám đạo sĩ Long Hổ Sơn định đào Vạn Đạo Thiên Cung ra, nhưng cuối cùng lại đào sai chỗ, đào phải một số hung vật mà Vạn Đạo Thiên Cung phong ấn, còn khiến không ít người bỏ mạng.”

Khi Thiên Hồn nói câu này còn có vẻ cười trên nỗi đau của kẻ khác. Có lẽ ngày trước Độc Cô Duy Ngã cũng nhìn Thiên Sư Phủ như vậy, mang thái độ ta biết nhưng ta không nói cho ngươi, để ngươi phải chịu thiệt.

Sau khi nhận được vị trí đại khái và một số thông tin về Vạn Đạo Thiên Cung từ chỗ Thiên Hồn, Sở Hưu rời khỏi Linh Tiêu Cảnh.

Thiên Hồn nhìn theo bóng lưng Sở Hưu, lông mày nhíu chặt lại.

“Sắp, sắp rồi, nơi này sắp mà Hoàng Tuyền Thiên cũng sắp rồi.”

Nhưng sau đó lông mày của hắn lại giãn ra, lẩm bẩm: “Nhưng sắp rồi cũng tốt, chỉ cần kết quả không thay đổi, ngày đó sẽ không xa.”

...

Vạn Đạo Thiên Cung ở Tây Sở, thật ra chuyện này hơi khó xử vì Sở Hưu không có nhiều thế lực ở Tây Sở. Hơn nữa Tam Thanh Điện vốn ở Tây Sở, y muốn lấy được bảo vật để trao đổi với Tam Thanh Điện, nếu cuối cùng hóa thành tranh đoạt thì không có lời.

Nhưng may là Sở Hưu vẫn có một số mối quan hệ ở Tây Sở, ví dụ như Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ.

Trong một đại điện ở hoàng thành Tây Sở, Sở Hưu tới tìm Mạnh Vân Thịnh trước, dùng danh nghĩa hoàng tộc Tây Sở phát thiệp mời cho Thiên Sư Phủ và Bái Nguyệt Giáo, hơn nữa còn ghi tên mình, mời lão thiên sư và Dạ Thiều Nam.

Cũng phải là Sở Hưu của hiện tại mới có tư cách mời cả Dạ Thiều Nam và lão thiên sư đến. Đổi lại là người khác, kẻ cả là hoàng đế Tây Sở như Mạnh Vân Thịnh, e là vẫn không đủ tư cách.

“Dạ giáo chủ, đã lâu không gặp, tu vi lại tiến bộ rồi.” Sở Hưu mỉm cười hỏi thăm.

Dạ Thiều Nam gật đầu nói: “Tiến bộ rất lớn, nhưng không nhanh bằng ngươi.”

Đông Hoàng Thái Nhất đứng sau lưng Đại La Thiên, khóe miệng khẽ giật một cái. Cách trả lời của giáo chủ nhà hắn đúng là khiến hắn bó tay.

Người ta khen ngợi ngài, ngài phải trả lời khiêm tốn chứ, kết quả là Dạ Thiều Nam lại đối đáp thẳng thừng như vậy.

Nhưng may là Sở Hưu cũng biết tính cách của Dạ Thiều Nam, cũng không nhiều lời lòng vòng với hắn.

Lão thiên sư ở một bên bất đắc dĩ lắc đầu nói: “Hai vị nghe ta nói này, các ngươi đều là đại nhân vật ở hạ giới này, không kém cạnh gì cường giả của các đại phái ở Đại La Thiên. Chuyện này thì ai cũng biết.

Cho nên cảm phiền hai vị, đừng đứng trước mặt lão già gần đất xa trời này tán dương lẫn nhau? Như vậy sẽ khiến lão già này đau lòng lắm đấy.”

Sở Hưu mỉm cười nói: “Lão thiên sư, nếu ngài mà là gần đất xa trời thì quá nửa giang hồ chỉ có nước ngồi chờ chết thôi.

Võ Tiên tam trọng thiên không phải cực hạn của ngươi, con đường võ đạo vĩnh viễn không có điểm dừng. Chắc lão thiên sư cũng không cho rằng cực hạn của mình là ở đây đấy chứ?”

Lão thiên sư chỉ cười khà khà hai tiếng rồi không nói tiếp.

Vị cường giả lão làng nhất hạ giới này đã quen giấu tài, không phải tình hình đặc biệt thì đừng hòng ép hắn tới cực hạn.

Thậm chí Sở Hưu nghi ngờ, khi bọn họ ra tay với Quân Vô Thần, lão thiên sư vẫn không vận dụng toàn lực.

Dạ Thiều Nam trầm giọng nói: “Sở giáo chủ, ngươi gọi chúng ta tới là có chuyện gì? Nếu không quá khẩn cấp thì ta về Bái Nguyệt Giáo bế quan đây.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Đương nhiên là có rồi, hơn nữa còn là chuyện rất quan trọng.

Chắc hai vị cũng nghe được một số lời đồn trên giang hồ gần đây. Sau khi Đại La Thiên hạ giới, đã đào được không ít di tích và một số thứ từ vạn năm trước, ta cũng từng tham gia chuyện này.

Bây giờ ta có một tin tức rất chuẩn xác, bên phía Tây Sở có một di tích từ vạn năm trước, ta còn có một số thông tin và manh mối.

Nhưng Tây Sở không phải phạm vi thực lực của Côn Luân Ma Giáo, ta cũng ngại dẫn nhiều đệ tử vào Tây Sở.

Cho nên ta muốn hợp tác với hoàng tộc Tây Sở, Bái Nguyệt Giáo và Thiên Sư Phủ.

Hoàng tộc Tây Sở sẽ điều động đông đảo nhân lực tìm kiếm di tích. Sau khi tìm được vị trí, ba bên chúng ta cùng thăm dò, ta chỉ cần một thứ trong đó, những bảo vật khác thì chia theo công sức đã bỏ ra. Hai vị thấy thế nào?”

Dạ Thiều Nam chỉ suy nghĩ không tới ba giây rồi gật nói: “Được.”

Lão thiên sư cũng không hỏi nhiều, chỉ suy nghĩ một chút rồi gật đầu: “Nếu Sở giáo chủ đã nói vậy, Thiên Sư Phủ đồng ý phối hợp.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận