Côn Luân Ma Chủ

Chương 1815: Cẩn thận Mạnh Tinh Hà 1

Gã cao to đột nhiên đi về phía Sở Hưu có thực lực không chênh lệch mấy với y, cũng khoảng Võ Tiên tứ trọng thiên.

Gã cao to kia cười nói: “Tạ hạ Tề Liên Hải, truyền thừa từ chi phái của Không Sơn Ma Tôn.”

Sở Hưu chắp tay một cái nói: “Hóa ra là Tề huynh, nhưng trong tình huống hiện tại mà Tề huynh vẫn dám tới gần ta à?”

Tề Liên Hải đưa mắt nhìn đám người Hứa Thiên Nhai một cái rồi nói: “Có gì mà không dám? Ta không sợ Hứa Thiên Nhai và Phương Bạch Độ.

Huống chi ta đã ngứa mắt với hai kẻ này từ lâu, thực lực thì chẳng ra sao, chỉ biết dính vào nhau, lấy nhiều đánh ít.

Rõ là hai gã đàn ông lại suốt ngày chàng chàng thiếp thiếp, rõ tởm!

Huống chi nếu nói kỹ ra, ta còn phải cảm tạ Sở huynh đã giúp ta báo mối thù sư môn.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ồ? Ta giúp ngươi báo mối thù sư môn? Xin hỏi kẻ thù của quý phái là ai?”

Tề Liên Hải cười lạnh một tiếng nói: “Chính là Cực Lạc Ma Cung!

Thật ra trước đây chi phái của ta xuất thân từ Cực Lạc Ma Cung, chẳng qua tư tưởng về công pháp bất đồng nên bị cung chủ Cực Lạc Ma Cung trước đây chèn ép, bị buộc không còn cách nào đành phải rời khỏi Cực Lạc Ma Cung làm võ giả tán tu.

Nói dễ nghe thì chi phái của ta cũng là Cổ Tôn, nhưng thực tế chỉ là chó mất chủ.

Chỉ tiếc là trước đây Cực Lạc Ma Cung là đại phái Ma đạo ở Nam Vực, cho dù chi phái của ta có muốn báo thù cũng không có cách nào. Cũng may có Sở huynh giúp ta báo mối huyết thù này “

Sở Hưu gật đầu nói: “Tề huynh không cần khách khí, lần này Tề huynh tới tìm ta có chuyện gì?”

Sở Hưu không ngây thơ tới mức Tề Liên Hải tới là để cám ơn mình.

Từ khi y diệt Cực Lạc Ma Cung đến giờ đã bao lâu, sao chưa từng thấy có ai tới cám ơn?

Tề Liên Hải không để ý tới ánh mắt của những người khác, chạy tới lôi kéo làm quen với y, chắc chắn là có mưu đồ.

Tề Liên Hải nghe vậy vung tay lên nói: “Nếu đã vậy, ta cũng không nhiều lời nữa, ta tới tìm Sở huynh là muốn trao đổi một số công pháp của Cực Lạc Ma Cung.

Sau khi Cực Lạc Ma Cung bị hủy diệt, chắc những thứ này đều rơi vào tay Sở huynh và Thiên Ma Cung.

Nhưng thân phận như ta mà tới Thiên Ma Cung, cho dù chi phái của ta có thù oán với Cực Lạc Ma Cung, nhưng chưa chắc Thiên Ma Cung đã tin tưởng ta, cho nên ta đành phải đến tìm Sở huynh.

Còn trao đổi thứ gì, ta tin Sở huynh cũng đang rất cần.”

"Thứ gì?"

Tề Liên Hải trầm giọng nói: "Tạo Hóa Thiên Ma kinh!

Ngày trước tổ tiên của chi phái ta trở mặt với Cực Lạc Ma Cung cũng là vì tổ tiên của chúng ta định tìm lại Tạo Hóa Ma Đạo từng được truyền thừa trong Cực Lạc Ma Cung.

Nhưng khi đó trong Cực Lạc Ma Cung tất cả mọi người đã từ bỏ Tạo Hóa Ma Đạo, đi theo con đường mà họ tự cho là chính xác, ngược lại đánh đuổi sư tổ như dị đoan.

Vừa rồi ta thấy Sở huynh ra tay với Phương Bạch Độ đã sử dụng lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma, chắc Sở huynh đã lấy được từ Cực Lạc Ma Cung?

Lực lượng của Tạo Hóa Thiên Ma có thể nhắm thẳng tới đỉnh cao của đại đạo, nhưng quá mức tăm tối khó hiểu, rất khó tu luyện.

Cho dù hôm nay ta đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên, ta cũng không dám nói mình đã hiểu thấu đáo lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma.

Còn Tạo Hóa Thiên Ma Kinh là lĩnh ngộ của tổ tiên chi phái của ta đối với lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma, tin rằng nó sẽ có rất nhiều tác dụng đối với Sở huynh.”

Sau khi nghe xong, Sở Hưu không buồn suy nghĩ lập tức nói: “Đổi.”

Đối với lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma, Sở Hưu cũng có lòng tin rất lớn.

Tuy lĩnh ngộ của y đối với loại lực lượng này mới chỉ coi như nhập môn, nhưng nếu y có thể thật sự khống chế lực lượng này, lực lượng Tạo Hóa Thiên Ma này có thể giúp y đạt tới đỉnh phong của lực lượng bản nguyên Ma đạo.

Sau khi trao đổi thuận lợi, Tề Liên Hải lại nhìn bên cạnh một cái, đột nhiên hạ giọng truyền âm cho Sở Hưu: “Sở huynh, ngươi là người sảng khoái, hơn nữa còn là người trong Ma đạo hiếm có ở giới Cổ Tôn, chúng ta cũng coi như đồng đạo.

Có chuyện này, ta nhắc nhở ngươi một chút, cẩn thận một người.”

“Ai?”

"Mạnh Tinh Hà!"

Giọng truyền âm của Tề Liên Hải mang chút thổn thức: “Trước đó Nguyên Thần Tôn là người đại diện của giới Cổ Tôn, tuy hắn không làm được chuyện gì có lợi cho giới Cổ Tôn chúng ta nhưng hắn luôn hành xử công bằng, không làm tổn hại lợi ích của bất cứ ai, cho nên chúng ta cũng chịu phục lão nhân gia.

Nhưng Mạnh Tinh Hà thì... ài, chuyện này khá phức tạp, trước đó ta từng tiếp xúc với hắn, người này tuyệt đối không đơn giản như vẻ bề ngoài. Chỉ hy vọng hắn không dẫn toàn bộ giới Cổ Tôn vào vực sâu.

Ta cũng nghe chuyện của Sở huynh ở Đông Vực, ngươi có tranh chấp với Hàn Giang Thành, còn giao tình giữa Mạnh Tinh Hà và Diệp Duy Không tuyệt đối vượt qua tưởng tượng của ngươi.

Hiện giờ hắn trở thành người chấp chưởng của giới Cổ Tôn, tốt nhất Sở huynh nên cẩn thận một chút.”

Tề Liên Hải vừa nói đến đây, Mạnh Tinh Hà ở phía khác đột nhiên đi về phía bọn họ, chuyện này khiến Tề Liên Hải lập tức biến sắc.

Vừa rồi hắn dùng lực lượng quy tắc truyền âm, trừ phi đối phương lĩnh ngộ được lực lượng quy tắc giống hệt, bằng không không cách nào nghe được.

Tề Liên Hải thầm trách bản thân lắm mồm, nhanh chóng cáo từ Sở Hưu rồi quay người rời khỏi.

Sở Hưu kinh ngạc nhìn Tề Liên Hải, rốt cuộc trước đây Mạnh Tinh Hà đã làm gì mà khiến vị cường giả Võ Tiên tứ trọng thiên này e ngại tới vậy?

Mạnh Tinh Hà đi tới trước mặt Sở Hưu, nở nụ cười điềm nhiên rồi nói với giọng ôn hòa: “Sở tiểu hữu, ngưỡng mộ đại danh đã lâu.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Chắc Mạnh đại nhân nghe bêu danh mới đúng chứ?”

Mạnh Tinh Hà bật cười nói: “Ta có thể cảm thấy Sở tiểu hữu có địch ý với ta, có phải vì chuyện Diệp Duy Không không?

Ngày trước Hàn Giang Thành là ta và Diệp Duy Không cùng nhau gây dựng, nhưng Hàn Giang Thành không thuộc về ta, ta là Tinh Hà Tán Nhân chứ không phải thành chủ Hàn Giang Thành.

Từ khi ta rời khỏi Hàn Giang Thành, trở thành Cổ Tôn, thật ra ta và Hàn Giang Thành đã không có quan hệ gì.

Nếu ta vẫn muốn giúp Hàn Giang Thành, bây giờ người hùng bá Đông Vực đã không phải Lăng Tiêu Tông mà là Hàn Giang Thành.”

Nói đoạn, Mạnh Tinh Hà nhìn Sở Hưu một cái rồi nói: “Có lẽ ngươi cho rằng ta đang nói khoác, nhưng xưa nay tính ta không thích nói khoác.

Không ai trong Lăng Tiêu Tông ngăn được ta, cho dù bọn họ vận dụng Lăng Tiêu Vô Cực Ấn cũng vậy.”

Lời nói của Mạnh Tinh Hà không có nhiều cảm xúc tự phụ, chỉ có tự tin, tự tin cực độ.

Sở Hưu híp mắt nói: “Tức là cho dù trước đây ta bố trí âm mưu đối với Hàn Giang Thành khiến họ tổn thương nặng nề, Diệp Duy Không còn bị trọng thương, Mạnh tán nhân cũng không giận chó đánh mèo với ta?”

Mạnh Tinh Hà lắc đầu nói: “Đương nhiên là không, phải nói là không cần thiết.

Diệp Duy Không rất cố chấp, ta cũng rất cố chấp, cho nên hắn có con đường của hắn, ta cũng có con đường của ta.

Nếu ta can thiệp vào chuyện của hắn, vậy tức là rời khỏi con đường ta đã lựa chọn lúc đầu.

Tương tự, Diệp Duy Không cũng biết ta, hiểu ta, nhiều năm qua hắn cũng chưa từng tới tìm ta.

Bây giờ ngươi là Cổ Tôn, ta cũng là Cổ Tôn, giữa chúng ta không phải chuyện thị thị phi phi trên giang hồ mà là chuyện giữa Cổ Tôn.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận