Côn Luân Ma Chủ

Chương 1382: Ý tưởng điên cuồng

Lục Giang Hà ở bên nhìn mà đỏ cả mắt.

Chí Tôn Thần Đan cứ thế được đưa đi, Sở Hưu trong lòng hắn vốn luôn hẹp hòi keo kiệt, hôm nay lại hào phóng quá mức.

Nhưng cho dù đỏ mắt, Lục Giang Hà cũng không thể không thừa nhận, lão già Ngụy Thư Nhai này sống cũng không dễ chịu gì.

Người trong Ma đạo đa số là loại ích kỷ lạnh lùng, chuyện này thật sự không thể chối cãi.

Hay nên nói là đa số mọi người trong Ma đạo đều chỉ biết đến bản thân, ngoài Côn Luân Ma Giáo có thể thống nhất toàn bộ Ma đạo, những liên minh Ma đạo khác chỉ như một đống chuyện bực mình, ví dụ như nhánh Ẩn Ma hiện tại.

Kết quả Ngụy Thư Nhai lại dựa vào lực lượng của bản thân, chống đỡ cho nhánh Ẩn Ma một cách vô tư trong thời gian dài như vậy, ngay cả Lục Giang Hà cũng không thể không nói bội phục.

Đặc biệt là thái độ khi đối mặt với Sở Hưu.

Phải biết từ đầu Sở Hưu đã không phải đèn cạn dầu, y gây ra không ít chuyện.

Nếu đổi lại là người khác, không khéo đã chẳng chịu nổi, muốn quẳng Sở Hưu đi.

Nhưng xưa nay Ngụy Thư Nhai chưa từng có suy nghĩ này, luôn ở phía sau ủng hộ Sở Hưu.

Chuyện này người bình thường không thể làm được, nhân của ngày nay, quả của ngày khác.

Tất cả kẻ từng làm cấp trên của Sở Hưu đều xuống Địa Phủ đưa tin, chỉ có mình Ngụy Thư Nhai được đền đáp, không phải không có nguyên nhân.

“A, trong hộp báu còn một vật, chẳng lẽ còn một viên Thần Đan?”

Lúc này Lục Giang Hà chợt phát hiện ra điều gì, trong lòng bỗng kích động hẳn lên.

Nếu còn một viên Thần Đan, có phải đến phiên mình rồi không?

Nhưng thật đáng tiếc, đây không phải Thần Đan mà là một thứ Sở Hưu rất quen thuộc, lại là chìa khóa Thông Thiên, hơn nữa còn không phải chìa khóa Thông Thiên bình thường, nó giống hệt chìa khóa Thông Thiên được phát hiện trong Nguyên Thủy Ma Quật, còn mang theo ma văn.

“Lão Lục, ngươi có biết đây là cái gì không?”

Lục Giang Hà nghi hoặc lắc đầu nói: “Không biết, thứ này từng xuất hiện trong Nguyên Thủy Ma Quật, bây giờ nhìn lại, chắc đấy không phải lần đầu tiên nó sinh ra.

Đừng quên, giáo chủ từng tiến vào Nguyên Thủy Ma Quật, còn lấy phôi đao Thính Xuân Vũ ra.

Thứ này cũng được sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật, ngươi nói xem liệu có phải giáo chủ lấy từ trong đó ra nhưng không biết nó là gì nên tùy ý ném cho Thiên Khốc Ma Tôn nghiên cứu không? Dù sao Thiên Khốc Ma Tôn vốn am hiểu nghiên cứu những thứ kỳ quái này.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, đúng là có khả năng này.

Bình thường y mà gặp thứ gì mình không hiểu được, y cũng ném cho đám người dưới trướng mình, để bọn họ nghiên cứu.

Tuy tạm thời không biết thứ này là gì, nhưng nếu tảng đá này sinh ra trong Nguyên Thủy Ma Quật, còn bị Chung Thần Tú đoạt lấy, hiển nhiên nó không phải vật phàm, cứ cất đi đã.

Sở Hưu đã lấy được di vật của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, bọn họ cũng định đi khỏi.

Lần này hành trình của bọn Sở Hưu thuận lợi như vậy, công lao chính là của đám người từng đến đây trước kia.

Bọn họ tốn bao nhiêu công sức, bỏ cả mạng lại, dọn đường cho đám người Sở Hưu.

Lục Giang Hà nhìn thi thể Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, thở dài một tiếng nói: “Mang thi thể hai người bọn họ ra ngoài đi, tìm chỗ nào đó an táng. Dù sao cũng là hai Đại Ma Tôn của Thánh Giáo chúng ta năm xưa, đừng quá keo kiệt.”

Trước đó khi còn trong Côn Luân Ma Giáo, khó mà nói rõ quan hệ giữa hai bên là tốt hay xấu. Năm trăm năm qua đi, cảnh còn người mất, dẫu sao cũng là cố nhân, Lục Giang Hà cũng thấy trong lòng khó chịu.

Nhưng lúc này, Sở Hưu nghe Lục Giang Hà nhắc tới thi thể, y lại chợt nghĩ đến điều gì, ngây ra tại chỗ.

Thấy bộ dạng này của Sở Hưu, Lục Giang Hà đang định lên tiếng hỏi thì Sở Hưu chợt mở miệng: “Lão Lục, hai vị Ma Tôn này bị bức tử ở đây, chắc chắn rất không cam lòng? Nếu ta lợi dụng thi thể của bọn họ, làm một đại sự cho Thánh Giáo chúng ta, ngươi nói xem bọn họ ở trên trời có linh thiêng, liệu có cảm thấy vui mừng hay không?”

Nghe Sở Hưu nói lời này, mọi người ở đây đều nhìn sang phía Sở Hưu.

“Ngươi định làm gì?”

Cứ nghe giọng Sở Hưu là biết, chắc chắn y đang có âm mưu gì đó.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Ta muốn lên Tây Côn Luân, phá tan phong tỏa, để cho Vô Căn Thánh Hỏa rực cháy trở lại trên thế gian!”

Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều ngơ ngác. Nửa ngày sau Ngụy Thư Nhai là người đầu tiên kích động nói: “Sở Hưu! Ngươi điên rồi à?

Toàn bộ nhánh Ẩn Ma đều mong có ngày như vậy, nhưng ngươi có hiểu rốt cuộc điều này đại biểu cho điều gì không?

Ngươi sẽ phải đối mặt với toàn bộ tông môn Chính đạo. Thậm chí không riêng gì tông môn Chính đạo, cho dù là thế lực vốn luôn trung lập như Kiếm Vương Thành cũng đứng đối lập với ngươi.

Thậm chí ngay cả Bái Nguyệt Giáo cũng có thể như vậy. Đừng nhìn trước đây chúng ta hợp tác rất vui vẻ, nhưng trong chuyện hết sức mẫn cảm như thế này, ai dám cam đoan rốt cuộc thái độ của Bái Nguyệt Giáo sẽ ra sao?

Ta có thể nói cho như như thế này, toàn bộ thiên hạ, toàn bộ giang hồ, không ai muốn thấy Côn Luân Ma Giáo tái hiện!”

Thật ra trong nhánh Ẩn Ma, Ngụy Thư Nhai là người muốn giới Ma đạo khôi phục huy hoàng như thời Côn Luân Ma Giáo nhất.

Nhưng lý trí lại nói với hắn, đây là chuyện gần như không thể.

Trong quá khứ cho dù Sở Hưu có làm ra chuyện điên cuồng đến đây, Ngụy Thư Nhai cũng ủng hộ y, chỉ có lần này là không, vì ý tưởng của Sở Hưu quá điên cuồng.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngụy lão, ta không điên, chẳng qua là sớm muộn gì ta cũng phải đi bước này.

Đã trải qua hai lần Chính Ma Đại Chiến rồi, đương nhiên có thể hiểu là hai lần này ta đều không thua.

Lúc này trong mắt những tông môn Chính đạo kia, e là uy hiếp của ta còn cao hơn Dạ Thiều Nam, vì ta còn trẻ hơn Dạ Thiều Nam, cũng càng... vô sỉ.”

Lục Giang Hà ở bên cạnh khóe miệng giật giật, Sở Hưu vẫn là người có tâm tư, y đánh giá về bản thân vô cùng chính xác, không biết rốt cuộc đây là ưu điểm hay khuyết điểm.

Sở Hưu tiếp tục nói: “Cho nên ta dám cam đoan, lần Chính Ma Đại Chiến tiếp theo, chúng ta sẽ không vượt qua dễ dàng như trước nữa.

Mấy năm qua, thực lực của chúng ta càng ngày càng mạnh, nhưng lại gặp phải nguy cơ càng lúc càng lớn.

Không phải ta muốn lên Côn Luân Sơn, mà là bọn chúng ép ta lên!

So với chuyện thụ động chờ chết, chẳng bằng ra tay trước. Ngụy lão, tuy ta thích đặt cược, nhưng có lúc nào ngươi thấy ta đặt cược mù quáng chưa? Nếu không chắc chắn tới mức độ nhất định, làm sao ta lại có quyết định như vậy được?”

Ngụy Thư Nhai im lặng suy nghĩ cả nửa ngày rồi mới nói: “Bây giờ ngươi án binh bất động thì chỉ là tương lai sẽ có nguy hiểm.

Còn nếu bây giờ ngươi lên Tây Côn Luân sẽ là chọc giận toàn bộ giang hồ, ngươi lấy gì ra chống đỡ?”

Sở Hưu nheo mắt nhìn thi thể Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn nói: “Vốn dĩ ta không định đối chọi trực diện với bọn chúng.

Tuy hai vị Ma Tôn đại nhân đã chết, nhưng nếu có thể lợi dụng thi thể bọn họ, số kẻ nhìn sang phía ta sẽ ít hơn nhiều.

Ví dụ như, rốt cuộc là chuyện ta lên Tây Côn Luân quan trọng hơn hay là kẻ chuyển thế của Độc Cô Duy Ngã xuất hiện quan trọng hơn?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận