Côn Luân Ma Chủ

Chương 1711: Giết ngươi không cần phải nghĩ 2

Thương Thiên Lương thậm chí không dám nói, trong số những võ giả đi vào Trung Châu, Sở Hưu là người xui xẻo nhất.

“Đúng rồi, Thương thành chủ, sau khi vào Trung Châu ngươi đã làm gì?”

Thương Thiên Lương suy nghĩ một chút rồi nói: “Giết yêu quỷ, cướp lệnh bài.”

“Không còn gì nữa?”

Thương Thiên Lương nhìn Sở Hưu một cái nói: “Như vậy mới bình thường, ngoài ra ngươi còn định làm gì?”

Sở Hưu nghẹn lời, đúng là chín phần mười võ giả sẽ làm theo cách này.

“Thương thành chủ có gặp những người khác không?”

Thương Thiên Lương nói: “Người khác thì ta không gặp, nhưng ta đã gặp Trần Thanh Đế.

Tên kia vốn không có đối thủ, hễ là người gặp phải hắn thì chỉ có nước mất lệnh bài, yêu quỷ gặp phải thì đều bị giết.

Cho nên ta và hắn chỉ trò chuyện hai câu chứ không đồng hành.”

Nói đến đây, Thương Thiên Lương lại bổ sung một câu: "đúng rồi, ngươi không cần lo cho những người khác, bọn họ đều có thủ đoạn của mình, chắc không gặp chuyện gì đâu. Dù sao không phải ai cũng xui xẻo như ngươi.”

Sở Hưu: ". . ."

Lúc này Thương Thiên Lương lại đột nhiên nghĩ ra điều gì, sắc mặt hắn nghiêm nghị nói với Sở Hưu: “Tiểu tử Sở Hưu, sau này phải đề phòng người của Phạm Giáo.”

“Phạm Giáo ra sao?”

Thương Thiên Lương nói: “Lúc trước Xung Thu Thủy từng nói có người cố ý áp chế cảnh giới, sau khi vào Trung Châu mới đột phá lên Võ Tiên, Tân Già La của Phạm Giáo chính là người như vậy.

Hơn nữa không biết Phạm Giáo dùng thủ đoạn gì, chỉ mất có vài ngày ngắn ngủi đã tập trung được tám phần mười nhân thủ, cho nên hiện tại trong Trung Châu, võ giả Phạm Giáo thường tốp năm tụm ba làm việc. Đại đa số võ giả gặp phải Phạm Giáo chỉ có thể nhận là xui xẻo, chủ động nộp lệnh bài.

Ai cũng biết thù hận giữa ngươi và Phạm Giáo, thậm chí Tân Già La còn điều tra vị trí của ngươi.

Nhưng trong chuyện này thì ngươi khá may mắn, vị trí của Tân Già La và ngươi hoàn toàn trái ngược, cho dù hắn có biết ngươi đang ở đây cũng phải tốn một thời gian mới tìm tới được.”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên vẻ lạnh lùng: “Nếu tới đây, ai giết ai còn chưa biết được đâu!”

Thương Thiên Lương lắc đầu nói: “Với thực lực hiện tại của ngươi, cho dù đối đầu với loại Võ Tiên nhất trọng thiên như Tân Già La cũng chưa chắc đã phải chịu thiệt. Nhưng vấn đề là ngươi cho rằng Phạm Giáo chỉ có mình hắn là khó đối phó ư?

Tam đại điện của Phạm Giáo điều mấy chục người tới, Tân Già La đã tập trung được tám phần mười nhân số. Đến lúc đó bọn chúng đồng thời ra tay, ngươi cũng không chịu nổi.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, tuy y mạnh miệng nhưng trong lòng cũng ghi nhớ.

“Tiếp đó ngươi định đi đâu? Vào sâu trong Trung Châu tìm kẻ khác?”

Sở Hưu nói: “Tạm thời không vội, trước đó ta giết hạt nhân của con quỷ tướng kia, phải nói là giải thoát một võ giả Chiến Võ Thần Tông, đối phương đã cho ta một tin tức, chỉ vị trí hắn vẫn lạc. Trước đây hắn tranh đoạt với những người khác lấy được dị bảo, theo giọng điệu của hắn có vẻ là bảo vật cực kỳ quý giá.

Ta định lấy thứ đó trước rồi mới vào sâu trong Trung Châu.”

Thương Thiên Lương khẽ cau mày: “Tên kia đã biến thành hạt nhân của yêu quỷ, lời của hắn có đáng tin cậy không? Cẩn thận là cạm bẫy gì đó.”

Sở Hưu lắc đầu, giọng điệu như đang dạy bảo: “Thương thành chủ, suy nghĩ của ngươi u tối quá rồi, sao cứ nghĩ xấu cho người khác như vậy? Thế là không tốt đâu.

Người sắp chết thì lời nói cũng là thiện, ta tin trước khi chết hắn sẽ không nói dối.”

Thương Thiên Lương cũng bó tay nhìn Sở Hưu.

Nói ta suy nghĩ u tối, ngươi mà xứng?

Tuy Thương Thiên Lương luôn cảm thấy chuyện Sở Hưu muốn tìm bảo vật là không đáng tin cậy. Nhưng cuối cùng hắn vẫn tin vào bản lĩnh nhìn người của Sở Hưu, đi theo y tới chỗ đó.

Mặc dù đã qua mấy ngàn năm, nhưng Trung Châu chỉ lớn chừng đó, rất dễ tìm ra.

Nhưng trước đó võ giả kia đã nói, nơi đó chắc có một con yêu quỷ cấp cao canh giữ, năm xưa hắn bị thương, chết dưới tay con yêu quỷ cấp cao đó.

Nhưng đối với Sở Hưu, chuyện này cũng không khó khăn gì, dù sao y đã giết không chỉ một con yêu quỷ cấp cao.

Thương Thiên Lương nói: “Ta còn chưa gặp yêu quỷ cấp cao lần nào, thứ này có đặc điểm gì, làm sao đối phó?”

Sở Hưu suy nghĩ một chút rồi nói: “Quỷ tướng mà ta từng gặp là thứ cực kỳ đặc biệt, bình thường trong Trung Châu sẽ không xuất hiện loại yêu quỷ như vậy.

Còn những yêu quỷ cấp cao khác có năng lực như ảo như thật, muốn dùng lực lượng tuyệt đối để giải quyết bọn chúng cũng rất khó khăn.

Cho nên muốn giết chết một con yêu quỷ cấp cao, phương thức đơn giản nhất là đi vào quy tắc của bọn chúng, tìm ra nhược điểm và sơ hở trong quy tắc mà bọn chúng xây dựng.”

Tuy Sở Hưu không gặp nhiều yêu quỷ như Thương Thiên Lương, nhưng y đã giết chết hai yêu quỷ cấp cao. Kinh nghiệm này giúp Sở Hưu suy đoán được một số chuyện về quy tắc và dấu vết của yêu quỷ.

Cũng như lúc trước y gặp thôn xóm quỷ dị kia, từ khi chứng kiến thôn xóm đó, y đã đi vào quy tắc của yêu quỷ kia.

Người bình thường sẽ không uống bát thi thủy có ngón tay gãy mà bà lão ấy bưng, hầu hết mọi người sẽ trở mặt, tiêu diệt đám yêu ma quỷ quái đó.

Nhưng chỉ cần động thủ, ngươi đã rơi vào bẫy, giết chóc vô tận sẽ xâm chiếm nội tâm của ngươi, khiến ngươi hoàn toàn lạc lối.

Cho nên chỉ có cách uống bát thi thủy có ngón tay gãy kiến, để bản thân đi vào quy tắc mới có thể tìm ra sơ hở.

Thương Thiên Lương như có suy nghĩ: “Cho nên quan trọng nhất chính là quy tắc?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Không sai, yêu quỷ không phải trọng tâm, trọng tâm là quy tắc của bọn chúng.

Ở Trung Châu này quy tắc bị vặn vẹo nên mới sinh ra thứ như yêu quỷ, bọn chúng vốn đã là vặn vẹo, còn chúng ta là bình thường.

Chúng ta dùng lực lượng bình thường đối phó với quái vật vặn vẹo, đương nhiên sẽ gặp đủ thứ chuyện bất ngờ.

Chỉ có cách đi vào quy tắc của bọn chúng mới có thể tiêu diệt thứ này.”

Hai người vừa bàn luận vừa đi về một hướng, bất tri bất giác, bầu trời đã tối dần.

Sở Hưu và Thương Thiên Lương đưa mắt nhìn nhau, chắc hẳn bọn họ đã đi vào lĩnh vực của con yêu quỷ kia.

Đi tiếp không tới một khắc đồng hồ, xuất hiện trước mặt Sở Hưu và Thương Thiên Lương là một ngôi chùa đổ nát.

Bên trên ngôi chùa đó đã phủ một lớp bụi, trông như ngói đen, tấm biển trên cửa cũng cong veo, lung lay như sắp đổ, quan sát thật kỹ mới đọc được mấy chữ trên đó là ‘Luân Hồi Tự’.

Thương Thiên Lương nhíu mày, đi vào trước, gõ cửa một cái.

Nửa ngày sau cánh cửa mới kẽo kẹt mở ra, một cái đầu lâu tăng nhân thò ra.

Nhưng trong đầu lâu này không có con mắt, chỉ có hai lỗ máu, vẫn còn chảy hai dòng máu đỏ tươi.

Hơn nữa gương mặt hắn đã rữa nát triệt để, còn có giòi bọ lúc nhúc, có vẻ cực kỳ khủng khiếp.

Nhưng hòa thượng quỷ kia lại nhếch miệng cười: “Bần tăng đợi thí chủ đã lâu, mời vào.’

Bạn cần đăng nhập để bình luận