Côn Luân Ma Chủ

Chương 855: Thu tay lại 1



Hồ lô rượu lớn cỡ bàn tay đã chặn đứng một trong bảy thanh ma đao của Sở Hưu, luồng sức mạnh đó quả thật mạnh mẽ vô song.

Hừ lạnh một tiếng, trên Sân Đao ma khí bộc phát, trong đó thậm chí còn xen lẫn khí huyết sát.

Trước đó lực lượng của bảy thanh ma đao chủ yếu dẫn phát sân niệm trong lòng đối phương, cho nên lực lượng đơn thuần không quá lớn.

Tới giờ Sở Hưu bộc phát lực lượng cực hạn, hồ lô rượu kia mới phát ra một tiếng nổ, trực tiếp vỡ tan.

Đúng lúc này, một bóng người xuất hiện trước mặt Hư Hành, lắc đầu nói: ”Chậc chậc, hồ lô rượu này của ta làm từ Thanh Đằng Linh Hồ Lô đấy, giờ vì cứu ngươi mà hỏng mất rồi. Hư Hành sư đệ, đừng quên đền ta một hồ lô đựng rượu, đúng rồi, còn quế hoa tửu bên trong nữa.”

Hư Hành ngơ ngác nhìn Hư Độ trước mặt: “Hư Độ sư huynh, sao ngươi lại tới đây?”

Thật ra trong Đại Quang Minh Tự, tuổi tác Hư Độ còn nhỏ hơn Hư Hành nhiều.

Chỉ có điều bối phận Hư Độ lớn hơn, lại là thủ tọa một trong Tam Đại Thiện Đường, cho nên Hư Hành cũng phải gọi hắn là sư huynh.

Trong quá khứ tại Đại Quang Minh Tự, Hư Độ là người thiếu đứng đắn nhất, lúc bình thường luôn có vẻ cà phất cà phơ, không có uy nghiêm gì. Hư Hành trước nay không để hắn trong mắt.

Thế nhưng ai mà ngờ, ngay thời khắc mấu chốt như vậy lại là Hư Độ cứu hắn.

Hư Độ hừ khẽ một tiếng: “Ta không đến có được không? Nếu ta không đến hôm nay e rằng ngươi phải chết dưới ma đao của Sở Hưu rồi.

Trước khi Hư Vân sư huynh đi đã nói rồi, tất cả mọi người đừng rời khỏi Đại Quang Minh Tự, chỉ cần không xảy ra chuyện uy hiếp an nguy của Đại Quang Minh Tự, tất cả đều không được nhúng tay.

Giờ ngươi làm vậy thì hay rồi, không chỉ xuất quan trước thời hạn, còn vi phạm mệnh lệnh của Hư Vân sư huynh.

Trước đó các ngươi luôn đi tố cáo ta, giờ thì tốt, đến phiên ta tố cáo ngươi với Hư Vân sư huynh.”

Sở Hưu nheo mắt nhìn Hư Độ, thật ra y cũng không hiểu rõ lắm về những võ giả Đại Quang Minh Tự này, đại đa số chỉ là nghe nói mà thôi.

Trong Đại Quang Minh Tự, ngoại trừ phương trượng, người mạnh nhất rõ ràng là thủ tọa Tam Đại Thiền Đường.

Trong đó thực lực của Hư Vân mạnh nhất, trong lời đồn thậm chí không kém hơn phương trượng.

Còn Hư Tĩnh thủ tọa Nhân Quả Thiện Đường nghiên cứu đạo về nhân quả, tu vi cao thâm khó lường, giao thủ với hắn có chết thế nào cũng không biết.

Về phần Hư Độ này, thực lực hắn là một câu đố, vì hắn rất ít khi xuất thủ chính diện, hơn nữa hành xử không đáng tin cậy.

Có điều sau lần trước Ngụy Thư Nhai và Chử Vô Kỵ hỗ trợ chặn đường Đại Quang Minh Tự, Chử Vô Kỵ từng giao thủ với Hư Độ.

Trận chiến đó dù sao cũng là Ngụy Thư Nhai thua dưới tay Hư Vân, cho nên Sở Hưu không nghe được nhiều chi tiết, có điều Chử Vô Kỵ đánh giá Hư Độ chỉ có một câu: không dưới ta.

Đây là một đánh giá rất ngông cuồng, nhưng cũng chứng minh thực lực Hư Độ.

Bởi vì bản thân Chử Vô Kỵ là cường giả chỉ kém một bước là lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, nếu Hư Độ không kém hắn, thực lực ra sao có thể tưởng tượng được.

“Đại Quang Minh Tự thật để mắt tới ta, một thủ tọa võ viện cùng một thủ tọa thiện đường không ngờ lại đồng loạt ra tay.”

Hư Độ cười hắc hắc nói: “Nếu Đại Quang Minh Tự thật sự để mắt tới ngươi, vậy không phải Hư Hành cùng ta tới mà là Hư Vân sư huynh đích thân đến. Lúc đó e rằng ngươi chẳng cười được đâu.

Sở Hưu, thương lượng chút nhé? Ngươi với ta cùng thu tay lại, Đại Quang Minh Tự tạm thời không tới gây chuyện với ngươi, còn ngươi cũng đừng làm việc quá đáng.

Mặc dù bối phận của ngươi thấp, nhưng với thực lực của ngươi giờ mà đi ức hiếp một số môn phái nhỏ cũng chẳng khác gì ỷ lớn hiếp nhỏ.”

Hư Hành nhìn Hư Độ cau mày nói :”Hư Độ sư huynh, ngươi không giết Sở Hưu đi còn thỏa hiệp nhượng bộ với hắn làm gì?”

Hư Độ liếc qua, hừ nhẹ nói: “Giết cái gì mà giết? Ngươi đi giết hay ta đi giết? Giết được thì còn cần ta đứng đây bàn điều kiện hay sao?

Hư Vân sư huynh đã tới Tây Sở, đừng để không giải quyết được Bái Nguyệt Giáo mà còn làm rối loạn cả Bắc Yên, đến lúc đó ngươi cũng đừng làm chức thủ tọa này nữa, về nhà bếp làm tăng nhân nhóm lửa đi.”

Hư Độ chỉ giao thủ với Sở Hưu một chiêu, với thực lực của hắn đương nhiên không sợ Sở Hưu.

Nhưng vấn đề là với thực lực mà Sở Hưu thể hiện, chỉ cần Sở Hưu một lòng muốn trốn, hắn cũng chẳng giết được Sở Hưu.

Đừng nhìn Hư Độ lúc thường luôn cười hi hi ha ha, cảm giác không đáng tin cậy, nhưng thật ra trong Đại Quang Minh Tự, hắn là người làm việc có chừng mực nhất.

Trong Đại Quang Minh Tự, hắn nhiều lần phạm phải giới luật, làm rất nhiều chuyện không đáng tin cậy, nhưng mỗi lần đều không ngừng thăm dò ranh giới cuối cùng của phương trượng của phương trượng cùng Hư Vân, không lần nào thật sự chọc giận hai người, cùng lắm là phạt cấm túc. Từ điểm này có thể nhìn ra Hư Độ thật ra là người rất biết điều.

Nhìn Hư Độ, một lúc lâu sau Sở Hưu mới gật đầu nói: “Ta sẽ nể mặt Đại Quang Minh Tự, lần sau ta sẽ không tùy tiện xuất thủ nữa.

Nhưng tương tự, tốt nhất đừng có ai tới gây sự với ta nữa.

Rốt cuộc Phù Vân đạo trưởng vì sao lại xuất hiện , ta tin các ngươi còn hiểu rõ hơn ta.”

Hư Độ nhún vai nói: “Đó là đương nhiên, Đại Quang Minh Tự ta phổ độ thế nhân nhưng không phải kẻ ngu tự tìm đường chết.”

Nói xong, Hư Độ trực tiếp vung tay, dẫn các đệ tử Đạt Ma Viện cùng Hư Hành rời đi.

Đám đệ tử Cự Linh Bang như Thẩm Phi Ưng không dám tin nhìn cảnh tượng này, quả thật còn khiến bọn họ kinh hãi hơn lúc trước Sở Hưu tùy ý giết chết Phương Đại Thông.

Đây là võ giả của Đại Quang Minh Tự, thế nhưng vẫn không chiếm được chút lợi lộc nào dưới tay Sở Hưu.

Thâm chí với bộ dáng đằng đằng sát khí của Sở Hưu trước đó, nếu cuối cùng Hư Độ không xuất thủ, y sẽ thật sự ra tay giết chết Hư Hành.

Đường Nha đi tới sau lưng Sở Hưu nói: “Ta nói này đại nhân, sao ngươi lại đáp ứng hòa thượng kia không xuất thủ? Thực lực hòa thượng kia thật sự kinh khủng như vậy à?”

Với cảnh giới của Đường Nha, hắn không nhìn ra được Hư Độ mạnh đến đâu, chỉ ném một hồ lô rượu mà thôi, chẳng lẽ người này là cao thủ ẩn tàng?

Sở Hưu cũng không giải thích nhiều, y chỉ thản nhiên nói: “Thực lực người này không dưới ta, đánh với hắn không có lời.”

Đường Nha hiểu rõ gật nhẹ đầu, nói như vậy đã đủ cho hắn hiểu.

“Triệu tập tất cả các thế lực gia nhập Trấn Võ Đường, chuẩn bị bàn bạc.”

Sau khi phân phó cho Đường Nha một câu, Sở Hưu trực tiếp rời đi trước.

Thật ra Sở Hưu còn chưa hoàn toàn quen thuộc với lực lượng cảnh giới Chân Đan, chỉ khi giao thủ với người cùng cảnh giới, Sở Hưu mới có thể hoàn toàn khống chế lực lượng bản thân.

Chẳng qua kẻ địch lúc trước của y thật quá kém, Phù Vân đạo trưởng coi như một nửa, Hư Hành gần được một, chỉ khi giao thủ với Hư Hành Sở Hưu mới gần như vận dụng toàn lực, y cũng cần hoàn thiện lại lực lượng bản thân.

Sau trận chiến này, giang hồ Bắc Yên bị chấn động không nhỏ, các thế lực võ lâm đông đảo ở Bắc Yên, đặc biệt là những thế lực nhỏ lao nhao thở dài, sau này võ lâm Bắc Yên e rằng vĩnh viễn không còn ngày bình yên nữa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận