Côn Luân Ma Chủ

Chương 1928: Đệ nhất Ma đạo bị ăn đòn

Bị nhốt hơn vạn năm, thật ra ý thức của Vô Thượng Thiên Ma khá hỗn loạn.

Nhưng hắn vốn là loại người tính cách điên cuồng cố chấp, nói theo cách khác thì đúng là kẻ điên. Một kẻ điên ngày trước có thực lực cường đại, hiện giờ cũng không yếu.

Nhưng điên không có nghĩa là ngu, vẫn nghe được ý chế nhạo trong lời nói của Sở Hưu.

Vô số ma khí sôi trào xung quanh, Vô Thượng Thiên Ma quát lớn: “Ngươi to gan...”

Còn chưa dứt lời, Sở Hưu đã chẳng muốn nghe hắn lảm nhảm, trực tiếp xuất thủ.

Tay niết ấn quyết, Thập Tự Liên Hoa Ấn được thi triển, phật quang vô tận tỏa ra ánh sáng chói mắt, tiếp đó hoa sen thập tự nở rộ, trực tiếp đánh lên làn sương đen vô biên kia, phá tan ma vụ, để lộ ánh sáng.

Sở Hưu nhíu mày: “Hóa ra chỉ có bề ngoài.”

Vô Thượng Thiên Ma gần lên điên cuồng, ma khí vô biên ngưng tụ thành chín con ma long, tạo thành trận thế cắn về phía Sở Hưu.

Thời đỉnh phong hắn cũng là cường giả cửu trọng thiên, nhưng bây giờ không còn thân thể, hơn nữa còn bị nhốt hơn vạn năm, thậm chí nguyên thần đã cực kỳ yếu ớt, thực lực tổng hợp chỉ ngang với Võ Tiên nhất trọng thiên.

Nhưng dù sao hắn cũng từng là chí cường giả cửu trọng thiên, cho dù chỉ có nguyên thần suy yếu, nhưng dẫn dắt quy tắc và võ đạo biến ảo cũng vượt xa võ giả cùng cảnh giới, có thể phát huy lực lượng ngang với Võ Tiên ngũ trọng thiên.

Chỉ tiếc là hắn gặp phải Sở Hưu, một Sở Hưu với lực lượng nội tình kinh người, hoàn toàn có thể dùng lực lượng phá tan những thứ lòe loẹt của hắn.

Phá Trận Tử rời vỏ, chém ra đao chiêu Thôn Thiên, đao ý hùng hồn ngưng tụ thành lỗ đen, nhưng nơi nó đi qua mọi thứ đều bị phá nát, chín con ma long lập tức nát bấy.

Không đợi Vô Thượng Thiên Ma kịp phản ứng, Sở Hưu lập tức giơ đao chém về phía hắn.

Vô Thượng Thiên Ma gầm lên một tiếng, không ngờ lại lao thẳng về phía Sở Hưu, dùng lực lượng nguyên thần đối chọi với Thôn Thiên.

Tuy Thất Đại Hạn không phải đao pháp nhắm vào nguyên thần, nhưng chỉ riêng lực lượng đao ý đã đủ phá tan thân thể nguyên thần này.

Nhưng Vô Thượng Thiên Ma đã rèn luyện nguyên thần của bản thân hết sức kỳ dị.

Trong cảm giác của Sở Hưu, nguyên thần của đối phương đã dung hợp với lực lượng quy tắc trong thiên địa.

Phương thức này vốn là nhập ma lạc lối, ngày trước Diệp Duy Không đã từng thử, kết quả tuy hắn có thể bước từ thất trọng thiên lên bát trọng thiên khi đã già yếu, nhưng thực tế lại là tự sát, khiến chân linh của bản thân bị hủy diệt.

Ý thức nguyên thần của võ giả có mạnh đến đâu đi nữa cũng không thể hơn được quy tắc vô tình của đại đạo, của thiên địa.

Nhưng Vô Thượng Thiên Ma lại khác, hắn hoàn toàn ngược lại, không phải dung nhập vào quy tắc mà là để quy tắc dung hợp vào mình.

Hắn dùng một phương thức rất kỳ dị, chia cắt một phần quy tắc, dung hợp vào nguyên thần của mình. Cứ như vậy, cho dù nguyên thần của hắn bị hao tổn, chỉ cần quy tắc mà mình dung hợp bất diệt, hắn có thể lập tức tu bổ, đây cũng coi như một loại bất diệt khác, chỉ cần quy tắc đó không bị hủy diệt triệt để, vẫn tồn tại trong thiên địa này, hắn cũng sẽ bất diệt.

"Chết đi!"

Vô Thượng Thiên Ma gầm lên một tiếng, lực lượng nguyên thần dẫn dắt quy tắc, khiến cho ma diễm xung quanh thiêu đốt kịch liệt, điên cuồng lan tràn về phía Sở Hưu.

Sở Hưu nheo mắt, trực tiếp thi triển Pháp Thiên Tượng Địa, một quyền đấm ra khiến toàn bộ ma diễm tịch diệt, đồng thời trực tiếp đánh Vô Thượng Thiên Ma vào trong lòng đất.

Đối phương là thân thể nguyên thần, cho dù bị quy tắc lực lượng cường đại của Pháp Thiên Tượng Địa xé nát, trong thời gian cực ngắn vẫn lập tức chữa trị.

Nhưng không đợi đối phương kịp hành động, Sở Hưu lại đấm ra một quyền, lại phá nát.

Y không tin trên thế gian này có thứ gì bất diệt thật sự, đây là điều cả Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ còn chưa tìm được, một kẻ điên làm sao đạt được?

Hơn nữa Sở Hưu còn phát hiện, mỗi lần nguyên thần của đối phương bị xé rách, nguyên thần bản nguyên cũng yếu đi một phần.

Khi đối phương suy yếu tới cực hạn, thậm chí mình có thể tiện tay phong ấn. Đến lúc đó ném vào nhẫn hay vòng tay là có thể giả mạo thành lão gia gia tùy thân.

“Tiểu bối! Ngươi muốn chết à! Đợi bản tôn khôi phục thực lực, chắc chắn sẽ biến nguyên thần của ngươi thành ma khôi, khiến ngươi vĩnh viễn không được siêu sinh!”

Vô Thượng Thiên Ma tức giận mắng, nhưng Sở Hưu lại ghét bỏ Pháp Thiên Tượng Địa quá hao phí lực lượng, trực tiếp thi triển Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân, giam cầm Vô Thượng Thiên Ma vào trong vây giết, khiến đối phương thậm chí không thể ngưng tụ thân hình.

Đúng lúc này, Viên Không Thành đột nhiên từ trên không hạ xuống, vội vàng hô lớn: “Sở giáo chủ! Hạ thủ lưu tình!”

Sở Hưu ngẩng đầu lên nhìn Viên Không Thành, nhưng vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi vẫn xoay chuyển kịch liệt.

“Thứ này là của Thiên Ma Cung ngươi?”

Viên Không Thành cười khổ nói: “Sở giáo chủ thứ lỗi, đây là chuyện ngoài ý muốn.

Vị này là cường giả đệ nhất Ma đạo trước đại kiếp nạn thượng cổ, bị toàn bộ cường giả trong giang hồ khi đó phong ấn.

Thiên Ma Cung ta có chung nguồn gốc với vị này nên mới hao tâm tổn trí đào ra.

Vô Thượng Thiên Ma ra tay với ngươi là có một số hiểu lầm, Thiên Ma Cung ta tuyệt đối không có ý đối địch với Sở đại nhân.”

Lúc này Vô Thượng Thiên Ma còn đang kêu gào trong vòng xoay Lục Đạo Luân Hồi: “Tiểu bối Thiên Ma Cung! Bây giờ ngươi không ra tay đi, còn chờ cái gì nữa?”

Thật ra Viên Không Thành rất cẩn thận, đặc biệt là hắn còn rất quen thuộc với Sở Hưu, từ khi Sở Hưu còn chưa bước vào cảnh giới Võ Tiên, hắn đã trao đổi và hợp tác với Sở Hưu.

Hắn tận mắt chứng kiến Sở Hưu quật khởi trên Đại La Thiên, có thể nói là người cản giết người, phật cản giết phật.

Cho dù vị trước mặt là Vô Thượng Thiên Ma trong truyền thuyết, từng là cường giả cửu trọng thiên, hắn cũng không dám vì vậy mà đối địch với Sở Hưu.

Huống chi nhìn tình cảnh bây giờ là biết, vị này đang bị Sở Hưu đánh cho không có sức hoàn thủ.

Chưa biết sau khi khôi phục đỉnh phong hắn còn bao nhiêu thực lực, Viên Không Thành sao dám vì hắn mà khiêu chiến với Sở Hưu?

“Tiền bối, ngài có thể nghe ta nói xong được không? Sở giáo chủ và Thiên Ma Cung ta là đồng minh, đừng trên chọc hắn nữa. Cho dù ngài muốn đoạt xá, không thể đổi thành người khác à?”

Vô Thượng Thiên Ma mắng chửi: “Vô dụng! Chỉ có chút dũng khí đó thôi à, kém xa tổ tiên Thiên Ma Cung của ngươi!”

Sau khi Vô Thượng Thiên Ma dứt lời, không ngờ hắn lại để một nửa nguyên thần chủ động sụp đổ, lực lượng bộc phát ra giúp hắn trốn khỏi giam cầm của Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân, bỏ chạy về phía tây.

“Tiểu bối! Tạm thời để thân thể của ngươi lại, bản tôn đoạt lấy thân thể của cao thủ đệ nhị Ma đạo rồi tới tính sổ với ngươi!”

Thấy Vô Thượng Thiên Ma bỏ trốn, Viên Không Thành thở phào một hơi, đồng thời tranh thủ thời gian xin lỗi Sở Hưu, mong y đừng so đo.

“Sở giáo chủ yên tâm, Vô Thượng Thiên Ma vừa thoát khỏi phong ấn nên còn chưa tỉnh táo, ta sẽ cản hắn, tuyệt đối không gây phiền phức cho Sở giáo chủ đâu.”

Sở Hưu sắc mặt kỳ quái nói: “Chúng ta có giao tình nhiều năm rồi, Viên cung chủ không cần để ý.

Nhưng nếu ta không đoán sai, chắc ngươi sẽ gặp phiền toái khác.

Vật kia, à Vô Thượng Thiên Ma kia chắc đang tới Tây Sở tìm Dạ Thiều Nam của Bái Nguyệt Giáo.”

“Dạ Thiều Nam khó đối phó lắm sao?”

Viên Không Thành biết Dạ Thiều Nam là cường giả Ma đạo gần với Sở Hưu dưới hạ giới, nhưng hào quang của Sở Hưu quá chói mắt, vị đệ nhị Đại La Thiên không khiến võ giả Đại La Thiên để ý mấy.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không khó chơi nhưng rất đáng sợ.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận