Côn Luân Ma Chủ

Chương 1594: Truy tung 2

Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười xán lạn nói: “Ta biết với giao tình giữa ta và Phương lâu chủ Tề lâu chủ, chắc chắn hai vị sẽ không ngồi yên không để ý tới mà.

Hai vị quả là bạn chí cốt. Vậy thời gian tới ta sẽ chờ tin trong Nam Lương Thành này, ân tình này ta cũng ghi nhớ.”

Nói xong Sở Hưu nhảy một cái, đã biến mất trước mặt hai người.

Phương Phi Phàm và Tề Nguyên Lễ liếc mắt nhìn nhau, cùng cười khổ bất đắc dĩ.

Bị gã này tìm tới cửa, ngoài tự nhận bản thân xui xẻo thì bọn họ còn làm gì được nữa? Chẳng có cách nào.

Hơn nữa bây giờ Sở Hưu còn chờ trong Nam Lương Thành, chuyện này khiến bọn họ thậm chí còn không dám có ý lá mặt lá trái, chỉ muốn nhanh nhanh chóng chóng tìm được người, sau đó đuổi Sở Hưu đi.

Một lát sau, Sở Hưu đã xuất hiện trong căn phòng ở quán rượu Nam Lương Thành, Lục Giang Hà đã gọi một bàn đồ ăn lớn ăn uống thả cửa.

Thấy Sở Hưu trở về, Lục Giang Hà rót một chén rượu cho Sở Hưu nói: “Đám người của Phong Mãn Lâu đáp ứng rồi à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Uy hiếp một chút thì mới chịu đáp ứng, xem ra Phong Mãn Lâu vẫn khá e ngại Thiên Môn.”

Lục Giang Hà kinh thường cười nói: “So với Thiên Môn, bây giờ bọn chúng còn e ngại ngươi hơn.

Ta đã nói mà, đám Phong Mãn Lâu kia là cỏ đầu tường, cầm tinh con cá trạch, cực kỳ trơn trượt.

Ngươi trực tiếp cầm đao tới cửa, chỉ hỏi một câu giúp hay không. Đương nhiên bọn chúng sẽ đưa ra lựa chọn chính xác.

Năm xưa khi Thánh Giáo ta còn thời đỉnh phong, thậm chí Phong Mãn Lâu từng âm thầm giao toàn bộ tư liệu cho bộ phận tình báo của Thánh Giáo ta, bán sạch đám tông môn giang hồ kia.”

“Ồ? Sau này những tài liệu đó ở đâu?’

Lục Giang Hà nhún vai nói: “Đương nhiên là bị hủy diệt theo Côn Luân Ma Giáo rồi, bị một trận lửa đốt sạch.

Loại cỏ đầu tường này mà có thể phát triển tới hiện tại, còn có quy mô như thế. Đám người Phong Mãn Lâu kia cũng coi là nhân tài.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Nguyên nhân không ở chỗ Phong Mãn Lâu mà ở chỗ giang hồ cần bọn họ, cần một thế lực buôn tin giang hồ có thể nằm giữ tin tức.

Ngoài Thánh Giáo trong thời đỉnh phong, không tông môn nào có thể trải rộng ra khắp giang hồ, cho nên cần có Phong Mãn Lâu không thuộc bất cứ thế lực nào nhưng tất cả mọi người đều có thể sử dụng.”

Lục Giang Hà nuốt trọn một cái đùi gà rồi nói: “Nhưng ngươi tin tưởng Phong Mãn Lâu sẽ tìm được thần tướng Thiên Môn à? Đám người đó xuất quỷ nhập thần, không dễ gì thấy được cái bóng.”

“Đừng coi thường Phong Mãn Lâu, đám buôn tin giang hồ trải rộng khắp các ngóc ngách, thậm chí võ giả cấp thấp ngươi không thèm để ý hay một người bình thường đều có thể là người buôn tin giang hồ của bọn họ.

Đúng là thần tướng Thiên Môn rất mạnh, nhưng có mạnh hơn nữa, chỉ cần bọn chúng xuất hiện trong giang hồ, rơi vào mắt người khác, vậy không thể tránh được con mắt của đám buôn tin giang hồ của Phong Mãn Lâu.

Nói cách khác, nếu ngay cả Phong Mãn Lâu cũng không tìm được manh mối về thần tướng Thiên Môn, vậy chúng ta không cần phí sức tìm kiếm làm gì. Hơn nữa còn mang ý nghĩa đối phương vốn không xuất hiện trong giang hồ.”

Sở Hưu vẫn rất tin tưởng về Phong Mãn Lâu, mà Phong Mãn Lâu cũng không phụ lòng tin của Sở Hưu, hay nên bọn họ bọn họ càng muốn mau mau chóng chóng tiễn tên ôn thần Sở Hưu này đi, cho nên không tới một tháng, Phong Mãn Lâu đã đưa tin tới tay Sở Hưu.

Ở Tây Sở, Phong Mãn Lâu phát hiện tung tích một vị thần tướng Thiên Môn!

Đất Thục ở Ba Trung, mưa bụi như tơ

Huyết Vô Lệ đi trong mưa bụi mông lung, không dùng chân khí đánh bật nước mưa, ngược lại tùy ý cho chúng rơi xuống người mình, thậm chí hắn còn nhắm mắt hưởng thụ cảm giác này.

Hắn chưa từng gặp mưa, Côn Luân Sơn không bao giờ đổ mưa.

Từ hồi nhỏ được đưa vào Thiên Môn, đây là lần đầu tiên Huyết Vô Lệ ra bên ngoài, có lẽ còn ở lại khá lâu, thậm chí hắn đã quên trời mưa ra sao.

Nói đi cũng phải nói lại, lần này hắn được ra ngoài vẫn phải tạ ơn tên Sở Hưu của Côn Luân Ma Giáo.

Nếu không phải Sở Hưu giết tên ngu ngốc La Thần Quân, khiến cho vị trí thần tướng thiếu hụt, lần xếp hạng thần tướng này trực tiếp có thêm hai danh ngạch, không khéo bây giờ hắn còn đang ở Thiên Môn tiếp tục tu luyện.

Đương nhiên trở thành thần tướng Thiên Môn là chuyện mà nhiều người cầu còn chẳng được, nhưng ngươi phải chịu đựng khổ tu cô quạnh vài chục năm, còn phải chém giết giữa các đồng môn với nhau.

Trong xếp hạng thần tướng, sẽ không ai lưu thủ, vì chỉ khi trở thành thần tướng mới có tư cách bước vào Thiên Môn, mới có... tư cách tự do!

Tuy chỉ là tự do trong một thời gian, nhưng được hưởng thụ cảm giác này cũng là đủ rồi.

Thật ra Huyết Vô Lệ đã sớm phát hiện chìa khóa Thông Thiên trong nhiệm vụ, nhưng hắn không vội đoạt lấy mà chậm rãi đi theo sau đối phương, hưởng thụ cảm giác này, một cảm giác như mèo vờn chuột.

Bên cạnh đường lớn là một căn đình đơn sơ, một người đàn ông đội mũ rộng vành đang ở đó tránh mưa, trong lòng hắn là một cái rương lớn, thần sắc lén lút, thấy Huyết Vô Lệ đi vào đình nghỉ chân còn bị dọa nhảy dựng lên. Nhưng khi thấy đối phương không phải một trong số những kẻ đó, hắn cũng thở phào một tiếng.

Có điều, sau đó Huyết Vô Lệ lại cười nhạt nói: “Đệ tử bị ruồng bỏ của Đường Môn, Đường Triển?”

Người đàn ông tên Đường Triển lập tức nhảy dựng lên quát lớn: “Rốt cuộc ngươi là ai?”

Huyết Vô Lệ lắc đầu nói: “Đừng căng thẳng, ta không phải người của Đường Môn phái tới truy sát ngươi.”

Nghe Huyết Vô Lệ nói vậy, Đường Triển lập tức thở dài một tiếng, nhưng ngay sau đó Huyết Vô Lệ lại nói tiếp: “Nhưng trên người ngươi có một thứ mà ta rất cần, ngươi không biết giá trị của nó, cái này còn dễ, nhưng chắc chắn bây giờ ngươi đã đoán ra, nó rất quan trọng, cho nên ta không thể để ngươi sống rồi.

Giết người diệt khẩu, chậc chậc, đây là lần đầu tiên ta làm chuyện này, không có kinh nghiệm. Nhưng ngươi yên tâm, chắc không đau đâu.”

Huyết Vô Lệ nói liên thiên một tràng, Đường Triển lại nhanh chóng quyết định, nhấc cái rương lớn trước mặt lại. Một khắc sau vô số ám khí như trút về phía Huyết Vô Lệ như cuồng phong vũ bão.

Cảnh tượng này thật quá kinh khủng, nhưng chuyện tiếp theo lại khiến Đường Triển trực tiếp sụp đổ.

Tác phẩm đắc ý của hắn, đủ loại ám khí tinh xảo kia, tất cả đều không chịu nổi một đòn trước Huyết Vô Lệ.

Không ám khí nào có thể xuyên qua cương khí hộ thể của võ lâm, lao nhao rơi xuống mặt đất.

Thực lực của Đường Triển chỉ có Thiên Nhân Hợp Nhất, lần này xem như hắn đã hiểu, mình và đối phương vốn cách biệt một trời một vực!

Ngay lúc Huyết Vô Lệ giơ bàn tay ra định bắt lấy Đường Triển, một âm thanh lạnh lùng vang lên: “Thần tướng Thiên Môn Huyết Vô Lệ?”

Bàn tay vừa giơ ra của Huyết Vô Lệ lập tức rụt về, ánh mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Sao có người tới bên cạnh hắn mà hắn không hề phát giác?

Sau lưng Huyết Vô Lệ, Sở Hưu lẳng lặng đứng đó, nước mưa rơi trên người y nhưng không bị cương khí đánh bật ra mà dung nhập vào người hắn một cách quỷ dị, lại hội tụ thành dòng sông nhỏ dưới chân y, như bản thân y đã tồn tại trong thiên địa này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận