Côn Luân Ma Chủ

Chương 826: Tan tác 2



Hắn là người của thái tử nhưng không nghĩa là hắn sẽ bán mạng cho thái tử.

Cho nên không có ai chặn đường, Sở Hưu điểm ra Thiên Tru Địa Diệt Thí Tiên Thần Chỉ, quầng sáng lực lượng tràn ngập tử ý tịch diệt che lấp phật quang, lập tức lưu lại một lỗ thủng trên ngực Si Kiến, khiến hắn hộc máu tươi, chật vật bỏ trốn.

Sở Hưu nhíu mày: “Đánh trượt!”

Vừa rồi nếu một chỉ kia đâm trúng trái tim Si Kiến, chắc chắn sẽ khiến trái tim hắn hoàn toàn không còn sinh cơ.

Năm người vây công Sở Hưu, một chết một trốn hai trọng thương, chỉ còn lại mình Thẩm Bạch.

Nhìn Sở Hưu, gương mặt Thẩm Bạch lộ vẻ không cam lòng.

Hắn có thù với Sở Hưu, còn là tử thù.

Ngày trước hắn bị Sở Hưu phế bỏ võ công, cảm giác bất lực cùng hận ý đó người thường tuyệt đối không thể tưởng tượng nổi. Không ai biết mấy năm nay hắn bế quan trong mật thất sau núi, ngồi cùng một đống xương trắng lĩnh ngộ kiếm đạo là cảnh tượng ra sao.

Cô độc, tịch mịch, đủ loại cảm xúc tiêu cực thiếu chút nữa khiến Thẩm Bạch phát điên.

Cho nên sau khi xung quanh, Thẩm Bạch vốn định tới liều mạng với Sở Hưu.

Nhưng cuối cùng, có lẽ cái chết của Liễu Công Nguyên đã khiến Thẩm Bạch hiểu ra trách nhiệm trên người mình lớn tới mức nào.

Nếu theo tính cách nguyên bản của Thẩm Bạch, cho dù tất cả mọi người chạy trốn, chỉ còn lại mình hắn, hắn cũng sẽ chiến đấu tới cùng với Sở Hưu, cho dù biết rõ sẽ chết cũng không lùi.

Giờ Thẩm Bạch vẫn không sợ chết, nhưng hắn còn đang gánh toàn bộ Thương Lan Kiếm Tông trên vai, hắn không thể chết!

Cho nên trong khoảnh khắc này, kiếm khí bay lượn quanh người Thẩm Bạch, toàn thân như một thanh thần binh sắc bén, mang theo khí tức mạnh mẽ chém vào khoảng không trước mắt, bỏ chạy về phía xa.

Có điều khi thấy Thẩm Bạch bỏ trốn, sắc mặt Sở Hưu lại đột nhiên biến đổi. Y trực tiếp đuổi theo Thẩm Bạch, cười to nói: “Đi đâu đấy? Chẳng phải ngươi muốn lấy đầu ta à? Đến lấy đi, sao lại chạy?”

Những người khác đều lộ vẻ kỳ quái nhìn Sở Hưu, đến thời điểm này có thể nói Sở Hưu đã thắng chắc rồi, sao hắn lại đi trêu chọc Thẩm Bạch, chẳng lẽ không sợ hắn liều mạng với ngươi à?

Thực ra giờ Sở Hưu đang ước gì Thẩm Bạch liều mạng với mình.

Bởi vì y rất lúng túng phát hiện, có vẻ vừa rồi mình nặng tay quá, khiến Vương Song Quân cùng Si Kiến lao nhao bỏ trốn, áp lực bên ngoài của mình đã nhỏ đi nhiều.

Bất Diệt Ma Đan càng ngày càng kiên cố, chút lực lượng ấy căn bản không thể đúc lại Bất Diệt Ma Đan. Thậm chí với thực lực hiện giờ của Sở Hưu cũng không thể chủ động hủy diệt Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể, hơn nữa số lần còn cần đúc lại chỉ có một!

Chỉ kém một bước nữa thôi Sở Hưu có thể thật sự bước vào cảnh giới tông sư võ đạo, nhưng đám người này không ngờ lại không giúp hắn đi nốt bước cuối này.

Thấy Thẩm Bạch bỏ trốn, Sở Hưu liên tục xuất thủ, thậm chí đánh Thẩm Bạch trọng thương nhưng hắn vẫn không buồn quay đầu đánh trả. Chuyện này khiến Sở Hưu thậm chí nghi ngờ liệu Thẩm Bạch này có phải Thẩm Bạch từng giao thủ với y hay không, tính cách thay đổi thật quá lớn.

Nhưng Thẩm Bạch không xuất thủ, Bất Diệt Ma Đan trong cơ thể Sở Hưu lại bắt đầu sôi trào, chỉ cần y không áp chế được Bất Diệt Ma Đan chưa thành hình này, người tiếp theo gặp xui chính là bản thân y.

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh sáng lạnh, cùng lắm thì giờ giết sạch đám người này, sau đó lại nhờ Chử Vô Kỵ cùng Lục tiên sinh tấn công mình, giúp mình hoàn thành bước cuối này. Thời gian hẳn cũng kịp.

Có điều ngay lúc này, cách Quan Trung Hình Đường không xa, một võ giả thân mặc chiến giáp dùng nội lực cường đại lơ lửng giữa không trung, chăm chú quan sát trận chiến bên dưới.

Thấy bóng dáng Thẩm Bạch, hắn không khỏi vuốt cằm: “Vạn Kiếm Quy Tông? là truyền thừa của vị kia? Thú vị, không ngờ thật sự có truyền thừa?”

Võ giả mặc chiến giáp này chính là La Thần Quân của Thiên Môn!

Thẩm Bạch một lòng bỏ trốn giữ mạng nhưng Sở Hưu lại theo sát không tha, bộ dáng không giết chết Thẩm Bạch không thôi.

Cho dù Thẩm Bạch dốc hết sức lực bỏ trốn nhưng vẫn không thoát được khỏi Sở Hưu, thậm chí bản thân còn bị Sở Hưu chém vài đao, miệng phun máu tươi.

Mặc dù Vạn Kiếm Quy Tông không ghi rõ hiệu quả của Vạn Kiếm Quy Tông ra áo nhưng không biết vì sao Thẩm Bạch cảm thấy lực phòng ngự của mình mạnh hơn trước đây.

Trình Đình Sơn chống đỡ một đòn của Sở Hưu đã trọng thương, nhưng hắn vẫn chịu được.

Sở Hưu nhíu mày, mặc dù lúc này y đã chiếm thượng phong, có vẻ như lúc nào cũng có thể giết chết Thẩm Bạch đương trường. Nhưng lúc này y chỉ hận không thể bắt Thẩm Bạch quay lại liều mạng với mình, giúp mình ngưng tụ ra Bất Diệt Ma Đan.

Đúng lúc này giữa không trung xuất hiện một luồng uy áp cực hạn hàng lâm, La Thần Quân thân mặc chiến giáp đạp giữa hư không đi tới. Mỗi bước chân của hắn đều làm không trung dấy lên một gợn sóng, cứ như bước tiếp theo sẽ phá tan hư không này!

Hành động của Sở Hưu đột nhiên ngưng lại, kể cả những người đang giao thủ bên dưới khoảnh khắc này cũng ngừng tay, kinh hãi nhìn La Thần Quân.

Mọi người đều hiểu trận chiến tại Quan Trung Hình Đường cụ thể ra sao, theo lý mà nói hẳn không có cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần nhúng tay vào mới đúng, nhưng giờ người này là ai?

Tề Nguyên Lễ của Phong Mãn Lâu kinh hãi nhìn La Thần Quân, hạ giọng nói: “Thiên Môn, La Thần Quân!”

Mặc dù Tề Nguyên Lễ mới gặp La Thần Quân lần đầu, có điều với năng lực của Phong Mãn Lâu, muốn thu thập đủ tư liệu về võ giả Thiên Môn cũng không vấn đề.

Mọi người ở đây đều là người đại phái, đương nhiên có không ít kiến thức.

Nghe Tề Nguyên Lễ nói ra hai chữ Thiên Môn, bọn họ đều hít một hơi lạnh, cũng kinh hãi nhìn La Thần Quân như Tề Nguyên Lễ.

Người trong Thiên Môn xuất hiện tại giang hồ, đây tuyệt đối là đại sự.

Võ giả Thiên Môn thực lực thật sự quá mạnh, cho dù đối phương không có ác ý nhưng cũng sẽ gây ra rất nhiều sóng gió trên giang hồ.

Huống hồ nguyên nhân chân chính dẫn tới trận chiến ở Quan Trung Hình Đường này là cái chết của Quan Tư Vũ cùng thân phận Sở Hưu bại lộ.

Quan Tư Vũ có tên trên Phong Vân Bảng, trong trận chiến ở Quan Trung Hình Đường bị một chiêu của La Thần Quân giết chết, lúc này hắn lại tới Quan Trung Hình Đường làm gì? Chẳng lẽ là vì giết Sở Hưu?

Nếu thật sự như vậy, đây là chuyện tốt đối với mọi người ở đây, ít ra bọn họ không cần động thủ.

La Thần Quân hứng thú nhìn Sở Hưu nói: “Tiểu tử nhà ngươi chẳng những mưu đồ Quan Trung Hình Đường, hôm nay còn rước lấy nhiều đại phái trên giang hồ vây công như vậy, lá gan đúng là rất lớn, thú vị, rất thú vị.”

Nói xong, La Thần Quân không chờ Sở Hưu trả lời, chỉ tùy ý chỉ vào Thẩm Bạch nói: “Ta muốn người này, trên người hắn có nhiều thứ mà ta thấy hứng thú.”

Giọng điệu La Thần Quân rất lạnh nhạt, cứ như Thẩm Bạch chỉ là một món hàng, còn Sở Hưu là nô bộc của hắn; chỉ cần hắn mở miệng, Sở Hưu nhất định phải dùng tay, đóng gói đưa Thẩm Bạch đến tay hắn.

Sở Hưu nhíu mày, bên phía Thẩm Bạch sắc mặt trắng bệch, tay cầm kiếm run rẩy.

Thẩm Bạch không phải người thích ảo tưởng, nhưng khi La Thần Quân xuất hiện, hắn thật sự cho rằng cường giả đột nhiên hiện thân này tới cứu mình.

Nhưng hiện thực quá tàn khốc, không phải La Thần Quân tới cứu hắn, giọng điệu của người này rõ ràng chỉ coi hắn là một đồ vật, một món hàng, tùy ý lấy đi hay vứt bỏ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận