Côn Luân Ma Chủ

Chương 1476: Chất vấn và thăm dò 1

Giải Anh Tông thân là quận trưởng của Phương Lâm Quận, cũng là đại diện cho Hoàng Thiên Các tại Phương Lâm Quận, thật ra hắn cũng không ưa vị trí này.

Trong mắt những môn phái nhỏ thì sau lưng Giải Anh Tông có đại phái đỉnh phong Hoàng Thiên Các làm chỗ dựa, trấn thủ một quận, vô số tông môn thế lực đều cực kỳ cung kính đối với hắn, chắc hắn phải rất uy phong mới đúng.

Nhưng trên thực tế, Giải Anh Tông chỉ hận không thể về Hoàng Thiên Các tu luyện.

Cường giả phải ở cùng cường giả thì tiến bộ mới nhanh, tuy Giải Anh Tông không phải đệ tử nòng cốt của Hoàng Thiên Các, nhưng cũng có dã tâm riêng.

Trong Hoàng Thiên Các, lượng tài nguyên không thể bằng làm bá vương một cõi như hiện tại, nhưng có thể được cường giả Võ Tiên dạy bảo, hơn nữa bầu không khí cũng bất đồng.

Hắn còn chưa già, còn chưa từ bỏ dã tâm đi thêm bước nữa.

Cho nên tuy Giải Anh Tông không thích những thế lực tông môn ở Phương Lâm Quận tới làm phiền mình, nhưng một khi có chuyện hắn cũng ra mặt giải quyết kịp thời, vì chuyện này sẽ mang lại cho hắn rất nhiều tài nguyên. Mỗi năm một lần hắn lại hiến tặng những tài nguyên này lên bên trên, Hoàng Thiên Các sẽ ghi lại công lao của hắn, khi góp đủ công lao hắn có thể xin bên trên điều về Hoàng Thiên Các.

Thật ra bản thân Giải Anh Tông cũng thầm lên án quy củ của Hoàng Thiên Các.

Vì sao quận trưởng của một quận buộc phải là cảnh giới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền?

Có uy thế của Hoàng Thiên Các đặt đó, cho dù là võ giả cảnh giới Chân Đan thì đã sao, ai dám làm phản? Đúng là lãng phí.

Dù sao hắn cũng ngồi trên chức vị này đã hơn mười năm, không lần nào gặp vấn đề gì khó giải quyết.

“Lần này Văn các chủ gặp phiền toái à?”

Văn Vĩnh Thái nghe vậy lập tức ra vẻ uất ức nói: “Quận trưởng đại nhân, Cửu Phượng Kiếm Tông kia đúng là quá đáng!

Lâm Nhai Tử tình cờ tìm được một vị truyền nhân của Cổ Tôn, hai người liên thủ hùng bá võ lâm Phương Lâm Quận chúng ta, tam đại thế lực như Trường Hà Phái đã rơi vào độc thủ của bọn chúng.

Bây giờ bọn chúng còn ức hiếp các thế lực võ lâm khác trong Phương Lâm Quận chúng ta, cứ tiếp tục như vậy e là uy thế còn cao hơn cả quận trưởng đại nhân ngài!”

Giải Anh Tông không để ý tới lời khích bác của Văn Vĩnh Thái.

Mình là đại diện cho Hoàng Thiên Các, đối phương có gây chuyện lớn hơn nữa, cho dù bọn họ thật sự hùng bá Phương Lâm Quận, bọn họ vẫn phải nghe theo lời phân công của Hoàng Thiên Các, ngoan ngoãn dâng tiền phụng dưỡng.

Cho nên chỉ cần bọn họ vẫn cung kính, cho dù đánh tới mức phá gia diệt môn thì Giải Anh Tông cũng không quan tâm.

Hắn chỉ thấy hứng thú vì đối phương là truyền nhân của Cổ Tôn.

Bao năm qua thật ra có không ít truyền nhân của Cổ Tôn xuất thế rèn luyện, nhưng không ít kẻ trong đó chỉ là hạng lừa bịp mượn danh truyền nhân của Cổ Tôn.

“Truyền nhân của Cổ Tôn? Cửu Phượng Kiếm Tông tình cờ gặp được, không phải lừa đảo đấy chứ? Hắn là truyền nhân của vị Cổ Tôn nào?”

Văn Vĩnh Thái lắc đầu nói: “Cái này thì tại hạ không biết, hình như cả Lâm Nhai Tử cũng không biết.

Nhưng thực lực và tuổi tác của đối phương đều rất giống truyền nhân của Cổ Tôn, ngoài bọn họ ra có ai bồi dưỡng được cường giả trẻ tuổi xuất sắc như vậy.”

Giải Anh Tông vuốt cằm nói: “Thú vị, hắn định biến Cửu Phượng Kiếm Tông thành Hàn Giang Thành hay sao?”

Thấy Giải Anh Tông đứng đó cả nửa ngày không trả lời, Văn Vĩnh Thái thầm mắng một tiếng tham lam vô độ, nhưng vẫn ngoan ngoãn dâng một hộp báu không gian lên nói: “Quận trưởng đại nhân, lễ vật nho nhỏ này không đủ thể hiện lòng kính trọng của tại hạ, giúp Phương Lâm Quận chúng ta bình an trở lại!”

Giải Anh Tông không hề khách khí, lấy luôn hộp báu không gian kia rồi cười ha hả nói: “Yên tâm, bầu trời của Phương Lâm Quận này vẫn nằm trong tay Hoàng Thiên Các, người khác không động vào được, cũng không lấy đi được!”

...

Trong mật thất bế quan của Cửu Phượng Kiếm Tông, Sở Hưu đang thử nghiệm dẫn dắt thiên địa, khống chế luồng lực lượng này.

Thời gian vừa qua Sở Hưu không chỉ kiểm tra ghi chép tin tức của các môn phái, y cũng không bỏ qua việc tu luyện.

Không thể không nói, hoàn cảnh của Đại La Thiên đúng là quá tốt, tốt tới vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.

Nơi này càng gần với trời.

Khi còn ở hạ giới, Sở Hưu từng bế quan một thời gian dài tìm kiếm bình cảnh của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, kết quả là chỉ khiến lực lượng của bản thân ngưng tụ hơn một chút, ngoài ra không có thu hoạch gì.

Nhưng ở nơi này, Sở Hưu có thể nắm được một cảm giác rung động mông lung, tuy không rõ ràng nhưng ít nhất cũng có đầu mối.

So với hạ giới, nơi này có thể coi là thiên đường, thiên đường cho võ giả.

Đúng lúc này, Lâm Phượng Vũ vội vàng chạy tới gõ cửa, hạ giọng hô: “Sở tiền bối, không xong rồi! Quận trưởng đại nhân đến rồi!”

Sở Hưu đẩy cửa ra, nhíu mày nói: “Ồ? Hắn tới nhanh thật.”

Lần trước nghe Lâm Phượng Vũ nói chuyện về vị quận trưởng đại nhân kia, y đã biết sớm muộn gì mình cũng phải tiếp xúc với đối phương.

Y gây ra động tĩnh lớn như vậy trong Phương Lâm Quận, đối phương thân là người chấp chưởng của Phương Lâm Quận, không thể bỏ qua.

Chỉ có điều Sở Hưu cũng không ngờ đối phương lại tới nhanh như vậy thôi.

Trong phòng tiếp khách của Cửu Phượng Kiếm Tông, Lâm Nhai Tử đang cung kính chiêu đãi Giải Anh Tông, thậm chí thái độ còn cực kỳ khiêm tốn.

Có thể nói quy củ của Đại La Thiên sâm nghiêm hơn hạ giới nhiều.

Trong phạm vi thế lực mà đại phái đỉnh phong nắm giữ, không cho phép bất cứ âm thanh trái chiều nào.

Khi Sở Hưu đến gần phòng tiếp khách, chứng kiến vị quận trưởng đại nhân này, y cũng thầm thở dài một tiếng.

Tại hạ giới y đã thấy không ít cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Thương Thiên Lương còn đánh nhau sống chết giúp y.

Nhưng những cường giả Thiên Địa Thông Huyền ở hạ giới đều là nhân vật cấp chí tôn, còn ở Đại La Thiên lại chỉ có thể làm một quận trưởng, chênh lệch đúng là quá lớn.

Đương nhiên đây chỉ là góc nhìn của Sở Hưu, trong mắt đám người Lâm Nhai Tử, quận trưởng đại nhân cũng là đại nhân vật bất phàm.

Thấy Sở Hưu đến, Lâm Nhai Tử vội vàng giới thiệu: “Vị này chính là khách khanh của Cửu Phượng Kiếm Tông ta, Sở Hưu Sở công tử, truyền nhân của Cổ Tôn.

Vị này là trưởng lão chấp sự của Hoàng Thiên Các, quận trưởng Phương Lâm Quận, Giải Anh Tông đại nhân.”

Khi Giải Anh Tông giới thiệu mình cho người khác luôn nói thân phận trưởng lão chấp sự Hoàng Thiên Các trước rồi mới nói thân phận quận trưởng Phương Lâm Quận, tất cả mọi người trong Phương Lâm Quận đều biết chuyện này, cho nên cũng giới thiệu như vậy.

“Hóa ra là quận trưởng đại nhân, trước đó tại hạ tu luyện, không đến kịp lúc, đúng là đã thất lễ rồi.” Sở Hưu tùy ý chắp tay nói.

Giải Anh Tông cũng tùy tiện gật nhẹ đầu, đột nhiên mở miệng hỏi: “Ngươi nói ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, không biết sư thừa từ đâu?”

Giải Anh Tông vừa lên tiếng đã mang vẻ chất vấn, khiến Sở Hưu cũng hơi ngạc nhiên.

Hình như y đánh giá cao thân phận truyền nhân Cổ Tôn giả vờ này, xem ra đối phương không buồn nể mặt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận