Côn Luân Ma Chủ

Chương 1825: Thực lực của tiểu bạch kiểm 2

Sau hơn mười giây, cơn bão lực lượng hoàn toàn tan đi, mọi người mới thấy cảnh tượng trong trận pháp.

Sở Hưu cầm đao đứng thẳng, thần sắc không đổi. Còn Long Sơn bị đánh văng vào trong góc, nhưng nhìn bộ dạng có vẻ không bị thương, có điều cây chùy xương thú trong tay hắn đã bị đánh tan thành tro cốt.

Nhìn cây chùy xương thú hóa thành tro trong tay mình, Long Sơn đứng dậy chỉ vào Sở Hưu, phẫn nộ quát: “Không công bằng! Đao của ngươi sắc bén hơn chùy của ta nhiều!”

Lão man vương sắc mặt đen kịt, đang định răn dạy Long Sơn, nói cho hắn biết binh khí là một bộ phận của thực lực. Ngươi không có thực lực và cơ duyên kiếm được binh khí tốt, lại đi oán trách binh khí trong tay người khác được à?

Nhưng Sở Hưu trực tiếp vung tay, thu hồi Phá Trận Tử vào hộp báu, xòe tay điềm nhiên nói: “Được, vậy chúng ta không dùng binh khí đánh một trận.”

Long Sơn thở dài một tiếng, như con bạo long lao tới, chân đạp xuống đất khiến mặt đất ầm ầm rung chuyển, như một vụ nổ.

Nhưng không đợi hắn tiếp cận, Sở Hưu đã giơ tay kết ấn, vòng tay Lục Đạo Luân Hồi trên cổ tay bùng sáng, Lục Đạo Sa Bà Chúng Diệu Hoa Luân được thi triển, lực lượng Lục Đạo Luân Hồi trực tiếp bao phủ lấy Long Sơn.

Lực lượng Thiên Nhân Đạo tạo ra uy áp ngập trời, Ngạ Quỷ Đạo ăn mòn thân thể, Nhân Gian Đạo mài mòn tất cả mọi lực lượng...

Vòng xoay khổng lồ không ngừng tấn công xung quanh Long Sơn, đồng thời chấn động nguyên thần, khiến hắn kêu lên thảm thiết.

Sắc mặt lão man vương lại thay đổi, hắn chưa từng thấy môn công pháp này, có lẽ là Sở Hưu tự sáng tạo hoặc là truyền thừa trong chi phái của hắn.

Có vẻ như thức công pháp này bắt nguồn từ Phật tông, nhưng lại không giống lắm, nhưng uy lực của nó đã tiếp cận thần thông!

Lúc này tuy Sở Hưu đã chiếm thượng phong nhưng thật ra y cũng không làm gì được Long Sơn.

Đối phương đúng là thiên phú dị bẩm, tắm máu rồng, thân thể này không khác gì hung thú, lực lượng của Lục Đạo Luân Hồi cũng không thể triệt tiêu hoàn toàn lực lượng của hắn.

Thế công nguyên thần của vòng tay Lục Đạo Luân Hồi thì có tác dụng, nhưng tên này chẳng khác gì sợi gân, cho dù kéo vào Lục Đạo Luân Hồi cũng không cách nào phá hủy tấn công của hắn, va chạm nguyên thần đơn thuần cũng không thể phá hủy nguyên thần tuy không mạnh nhưng cực kỳ cứng cỏi của hắn, trong lúc nhất thời tình thế bỗng hóa thành giằng co.

Long Sơn vừa ôm đầu vừa kêu la thảm thiết: “Có giỏi thì đừng dùng mấy thủ đoạn kỳ quái đó nữa, đánh nhau đường đường chính chính mới là hảo hán chứ!”

Gương mặt Sở Hưu nở nụ cười khó lường: “Được, ta thỏa mãn ngươi!”

Nói đoạn, Sở Hưu trực tiếp thu hồi Lục Đạo Sa BàTrẻ Chúng Diệu Hoa Luân.

Long Sơn xoa đầu, hai lần gặp khó khăn đã khiến cơn thịnh nộ trong mắt hắn tăng lên tới cực hạn, thậm chí hai mắt đã hiện lên sắc máu, nhưng con ngươi lại hóa thành như loài rắn, khí tức tăng cường ba phần.

Nhưng không đợi hắn xuất thủ, Sở Hưu đã ra tay.

Pháp Thiêna Tượng Địa được thi triển, thân hình khổng lồ cao tới trăm ngàn trượng trực tiếp nhô khỏi trận pháp, thân thể như người khổng lồ của Long Sơn đứng trước Pháp Thiên Tượng Địa cũng chẳng khác gì con thỏ nhỏ.

Một quyền đánh xuống, Long Sơn gầm lên một tiếng nghênh tiếp, cơn bão lực lượng cường đại lập tức bộc phát, nhưng không ngờ Long Sơn lại đỡ được quyền này.

Quyền thứ hai đánh xuống, Long Sơn trực tiếp bị đánh lui vài bước, nhưng vẫn cắn răng chống cự, không lùi lại thêm.

Nhưng khi đến quyền thứ ba, quyền thứ tư, quyền thứ năm... Trong sân đấu đã bị cơn bão lực lượng che phủ, trận pháp ầm ầm bùng nổ!

Lão man vương biến sắc, vung tay, từng luồng Linh Bảo Hào Quang tỏa ra, không ngờ lại bình ổn cơn bão lực lượng cuồng loạn kia, thận chí chải chuốt cả lực lượng quy tắc.

Sau khi cơn bão tan đi, mọi người mới thấy tình hình trong sân đấu.

Sở Hưu đã thu hồi Pháp Thiên Tượng Địa đứng tại chỗ, nhưng đã Long Sơn không còn tung tích.

Sở Hưu xuất năm quyền đã đánh cho Long Sơn không còn tung tích, chuyện này khiến Hắc Kiệt và Lục Phi thiếu chút nữa bị dọa vỡ mật, bọn họ còn tưởng Sở Hưu trực tiếp đánh Long Sơn thành tro bụi.

Phải biết Long Sơn là đệ nhất dũng sĩ của bộ lạc La Sơn, tuy là kẻ tử chi phát triển, đầu óc ngu si, nhưng lại trung thành tuyệt đối với lão man vương, tuyệt đối là tâm phúc của lão man vương.

Nếu Long Sơn mà chết, hôm nay bọn họ đừng hòng rời khỏi bộ lạc La Sơn.

Nhưng lo lắng của bọn họ là dư thừa, Sở Hưu biết phân tấc.

Trên mặt đất bỗng có chấn động, Long Sơn giãy dụa từ dưới đất leo lên, người phủ đầy bụi, nhưng nhìn bộ dạng đó chắc không có chuyện gì lớn.

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Lần này ngươi chịu phục chưa!”

Long Sơn uất ức nói: “Long Sơn chịu phục.”

Hắn phục thật, tâm phục khẩu phục.

Tên này cực kỳ cứng cỏi, dùng binh khí thì hắn cảm thấy chịu thiệt, Sở Hưu dùng bí pháp thì hắn thấy thắng mà không võ, nhưng bây giờ Sở Hưu lại đánh bại hắn về mặt lực lượng, đánh bại hắn triệt để, hắn không thể không phục.

Sở Hưu đưa mắt nhìn sang lão man vương hỏi: “Tiền bối, như vậy được chưa?”

Lão man vương thở dài một tiếng nói: “Đương nhiên là được, ngươi thắng La Sơn, tộc trưởng các bộ lạc xung quanh hầu như không ai có thể giao thủ với ngươi.

Nghe nói tuy ngươi là Võ Tiên nhưng vẫn là người trong thế hệ trẻ trên giang hồ.

Đúng là giang sơn đời nào cũng có nhân tài, thời đại nào nhân tộc cũng có thiên tài tuyệt thế như ngươi, nhưng ở man tộc ta, tính khắp lịch sử vẫn không có mấy người.”

Lão man vương quay sang nói với các tộc trưởng khác vài câu, sau đó bảo Sở Hưu: “Có thể cho người của các ngươi tới đây, nhưng phải nhớ mang theo người của bộ lạc Hắc La, bảo bọn họ mở đường, nếu không đám người này sẽ không đồng ý.”

Sở Hưu chắp tay nói: “Vậy xin cảm tạ tiền bối.”

Thời gian không đợi người, sau khi nói xong Sở Hưu trực tiếp trở về đón đội ngũ của mình.

Tuy hành trình tới Nam Man lần này hơi khác so với tưởng tượng của Sở Hưu, nhưng kết quả vẫn như vậy.

Ngay lúc bên phía Sở Hưu đi xuyên qua khu vực Nam Man, toàn bộ Tây Vực như một thùng thuốc nổ khổng lồ sắp nổ tung.

Thiên La Bảo Tự tập trung võ giả của tất cả các viện, thu nhận thế lực các bên, chậm rãi đẩy sang phía Phạm Giáo. Hành động này khiến Phạm Giáo vội vàng không kịp chuẩn bị.

Khu vực trung tâm của phía tây Tây Vực, nơi tọa lạc của đại điện Phạm Giáo.

Đại điện đen kịt, bên trên khắc đủ loại Phạm văn kỳ dị, toàn bộ gian đại điện không có một cửa sổ, bên trong tỏa ra sương mù và ánh sáng hỗn độn.

Phía chính bắc của cung điện đó là một pho tượng lớn, ba đầu tám cánh tay, chân đạp mặt đất, đầu đội bầu trời, chính giữa là sương mù hỗn độn vô biên, không thấy rõ gương mặt, chỉ có cảm giác vừa tang thương vừa thần bí.

Thật ra ban đầu Phạm Giáo không phải một chỉnh thể mà là tam thần đối lập, quan hệ giữa bọn họ là chém giết và tranh đoạt.

Nhưng tới cuối cùng, Phạm Giáo xuất hiện một vị thiên tài tuyệt thế, thống nhất tam thần, khiến cho Phạm Giáo sắp tan đàn xẻ nghé lại hợp nhất, có vậy mới trở thành đại phái Phật tông sánh ngang với Thiên La Bảo Tự.

Pho tượng phía sau bọn họ không phải là tam thần của Phạm Giáo nhưng lại là đấng sáng tạo vô danh của toàn bộ thiên địa do tam thần hợp nhất, là đối tượng bọn họ thờ phụng, là chí cao vô thượng,

Bạn cần đăng nhập để bình luận