Côn Luân Ma Chủ

Chương 1653: Giao dịch của Thiên Ma Cung 1

Viên Không Thành của Thiên Ma Cung đột nhiên nhúng tay vào, cả Nhan Bi Phong và Sở Hưu đều không ngờ tới.

Nhan Bi Phong lạnh lùng nhìn Viên Không Thành, cau mày nói: “ngươi làm vậy là có ý gì? Định bảo vệ tên Sở Hưu này? Theo ta được biết hắn và Thiên Ma Cung không có quan hệ gì cơ mà?”

Viên Không Thành lạnh nhạt nói: “Đúng là không có quan hệ, nhưng tự ta thấy ngứa mắt với Nhan Bi Phong nhà ngươi, ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung đấy, không được à?”

Ánh mắt Nhan Bi Phong lóe lên vẻ lạnh lùng, trong vô số ma cung sau lưng hắn, ma thầm gầm rú, khí thế ngập trời.

Còn Viên Không Thành cũng hừ lạnh một tiếng, sau lưng hắn, ma khí tinh thuần hóa thành một hư ảnh ma thần cao tới vài trăm trượng, có thể sánh ngang với Pháp Thiên Tượng Địa của Sở Hưu, tuy khí thế yếu hơn Nhan Bi Phong một chút nhưng cũng không hề kém cạnh.

Thấy cảnh này, Sở Hưu có thể khẳng định tên Lục Tam Kim kia quả nhiên không đáng tin cậy.

Lúc trước hắn nói Viên Không Thành chỉ vừa bước vào cảnh giới Võ Tiên, thực lực cùng lắm là nhị hoặc tam trọng thiên. Nhưng bây giờ thấy cảnh này, đối phương ít nhất cũng phải tứ trọng thiên.

Nhưng Sở Hưu không hiểu, vì sao Viên Không Thành lại đứng ra giúp mình?

Sau khi tới Đại La Thiên, Sở Hưu chưa từng tiếp xúc với bất cứ đệ tử Thiên Ma Cung nào, thậm chí chưa từng tiếp xúc với sự tình nào liên quan tới Thiên Ma Cung.

Còn Viên Không Thành lấy cớ là ngứa mắt với Cực Lạc Ma Cung gì đó. Sở Hưu càng không tin.

Thực lực của giới Ma đạo trong Đại La Thiên không quá mạnh, hơn nữa cũng chẳng đoàn kết.

Ít nhất Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung xưa nay không hòa thuận.

Nhưng cho dù bọn họ có bất hòa, cũng không tới mức lấy cớ nực cười như vậy để ra tay với nhau trong động thiên phúc địa.

Đương nhiên Nhan Bi Phong không sợ Viên Không Thành, hắn vừa định động thủ, Minh Huyền Vũ ở bên cạnh đã giữ chặt lấy hắn, hạ giọng truyền âm thuyết phục hắn nên đặt đại cục lên trên hết vân vân.

Tranh đoạt trong động thiên phúc địa còn chưa có kết quả, bọn họ ra tay với Sở Hưu thì không sao, nhưng nếu vì vậy mà khai chiến với Thiên Ma Cung, bọn họ cũng không được lợi.

Nhan Bi Phong hừ lạnh một tiếng, không biết đang nghĩ gì, nửa ngày sau hắn mới vung tay, trực tiếp dẫn đám người Minh Huyền Vũ rời khỏi.

Sau khi người của Cực Lạc Ma Cung đi khỏi, Sở Hưu mới chắp tay với Viên Không Thành nói: “Đa tạ Viên cung chủ đã ra tay tương trợ.”

Viên Không Thành mỉm cười ấm áp nói: “Sở tiểu hữu không cần khách khí, cái lũ điên Cực Lạc Ma Cung này chuyên làm những chuyện khiến giới Ma đạo ta hổ thẹn, ta đã chứng kiến, có thể giúp được thì đương nhiên phải giúp rồi.”

Biểu cảm trên mặt Sở Hưu không hề thay đổi nhưng trong lòng lại cười lạnh không thôi.

Đều là người trong Ma đạo, ngươi còn giả bộ từ bi với ta làm gì?

Tuy Thiên Ma Cung không hành xử điên cuồng như Cực Lạc Ma Cung nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì, ít nhất không có chuyện hắn lại vô duyên vô cớ giúp Sở Hưu.

Cho nên Sở Hưu vừa cười vừa nói: “Tại hạ xin ghi nhớ ân tình này, chờ tương lai ắt sẽ có hậu báo. Nhưng hiện tại trong động thiên phúc địa người người đều tranh đoạt bảo vật, tại hạ cũng không dám làm trễ nải thời gian của Viên cung chủ.”

Mới hàn huyên một câu mà Sở Hưu đã định đi khỏi, chuyện này khiến Viên Không Thành sửng sốt.

Tiểu tử này ra bài chẳng theo lẽ thường, tốt xấu gì ta cũng vừa cứu ngươi, ngươi cứ thế bỏ đi à? Chuyện này khiến những lời tiếp theo của hắn nghẹn lại trong bụng.

“Sở tiểu hữu đợi chút đã, ta còn có chuyện muốn hỏi thăm ngươi.”

Sở Hưu quay đầu lại, gương mặt mang nụ cười như có như không: “Viên cung chủ vừa cứu ta, có chuyện gì xin cứ nói thẳng là được, không cần quanh co lòng vòng.”

Viên Không Thành híp mắt nói: “Vậy thì được, ta không lòng vòng nữa. Ta có thể nhìn ra trong võ đạo của ngươi có vết tích của kẻ năm trăm năm trước!”

Nghe Viên Không Thành nói câu này, Sở Hưu âm thầm chấn động, nhưng sắc mặt không hề thay đổi, ngược lại còn ra vẻ nghi hoặc: “Viên cung chủ nói gì sao ta không hiểu? Năm trăm năm trước là sao?”

Viên Không Thành cười nói: “Sở tiểu hữu không cần giấu diếm, ngươi là truyền nhân của Cổ Tôn, chắc chắn sư tổ chi phái ngươi cũng là người tham gia trận chiến đó, thậm chí có thể từng chiếm được chút tinh huyết của ma đầu đó, thôi diễn được một số võ đạo liên quan tới hắn, đúng không?

Thật ra chuyện này cũng không có gì mất mặt, vì Thiên Ma Cung ta cũng vậy.”

Nói đến đây, Viên Không Thành không khỏi thở dài nói: “Người kia cũng tu luyện Ma đạo, nhưng xưa nay ta chưa từng nghĩ tới Ma đạo lại có thể cường đại tới mức độ đó.

Ta không được tận mắt chứng kiến trận chiến đó, nhưng chỉ từ những lời mà sư tổ lưu lại cũng có thể thấy hắn cường đại tới mức khiến người khác tuyệt vọng.

Trận chiến năm đó, Thiên Ma Cung ta cũng lấy được vài giọt tinh huyết của kẻ đó, chắt lọc được một phần võ đạo. Ta nghĩ sư tổ của Sở tiểu hữu cũng vậy.

Võ đạo, ngoài truyền thừa của bản thân thì võ đạo của người ngoài không quý giá bằng của mình. Cho nên ta muốn hai bên trai đổi một chút về truyền thừa của người đó.”

Nghe Viên Không Thành nói như vậy, Sở Hưu mới hiểu ý đối phương, hóa ra là sau khi gặp Thiên Hồn y có hơi nhạy cảm.

Năm trăm năm đủ xóa đi rất nhiều thứ, ngoài người như lão các chủ, từng tham gia trận chiến với Độc Cô Duy Ngã, còn thấy kiêng kỵ hắn. Trên thực tế đại đa số mọi người đều không còn mấy ấn tượng về Độc Cô Duy Ngã, chỉ được biết qua mô tả.

Người trong Ma đạo như Viên Không Thành càng quan tâm tới Độc Cô Duy Ngã, cũng nhận được không ít thứ từ tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Cho nên lúc này thấy trên người Sở Hưu có một số thứ liên quan tới Độc Cô Duy Ngã, lại thêm từ khi đến Đại La Thiên, Sở Hưu đã bịa ra thân phận truyền nhân của vị Cổ Tôn sống sót sau khi giao thủ với Độc Cô Duy Ngã; cho nên Viên Không Thành cũng tự tưởng tượng ra những chuyện này.

Sở Hưu cười một tiếng nói: “Trao đổi võ đạo lẫn nhau, đương nhiên ta cũng đồng ý.

Nhưng công pháp này thuộc về chi phái của ta, cho nên ta phải trở về bàn với gia sư đã, sau khi được gia sư đồng ý mới có thể quyết định.”

Viên Không Thành gật đầu nói: “Không thành vấn đề, đợi sau khi lần thăm dò động thiên phúc địa này kết thúc, ta sẽ tới bái kiến Sở tiểu hữu.”

Sau khi nói xong, Sở Hưu chắp tay rồi dẫn Lục Giang Hà rời khỏi.

Đợi tới khi thân hình Sở Hưu biến mất, vài võ giả Thiên Ma Cung mới đi từ đằng xa tới, một người trong đó nghi hoặc nói: “Cung chủ, đối phương chỉ là một võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà thôi, cho dù sau lưng hắn có một vị Cổ Tôn, chúng ta bắt hắn ở đâu, sử dụng bí thuật sưu hồn cũng có thể bới những thứ trong đầu hắn ra, sao phải trao đổi phiền phức như vậy làm gì?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận