Côn Luân Ma Chủ

Chương 1962: Người ứng kiếp 1

Huyền Thành chân nhân không muốn tiếp xúc với Sở Hưu.

Nói chính xác hơn thì Huyền Thành chân nhân không muốn tiếp xúc với bất cứ người giang hồ nào.

Nhưng đáng tiếc, thế gian này vốn không chiều lòng người, hắn bị Sở Hưu tìm ra không phải duyên phận mà là nhân quả.

Có lẽ từ khi Sở Hưu nghe hắn giảng đạo, nhân quả đã kết.

Nhìn bộ dạng Sở Hưu như vậy, Huyền Thành chân nhân biết mình không cách nào cự tuyệt.

Cho nên Huyền Thành chân nhân đành nói: “Sở giáo chủ, giúp ngươi giải thích quẻ bói này cũng được thôi, nhưng đạo về bói toán dính tới thiên cơ, mà thiên cơ lại không ngừng thay đổi.

Tới nay đã vạn năm trôi qua, có thể giải ra được thiên cơ gì không, bần đạo cũng không chắc chắn.

Còn một điểm nữa là, kỷ nguyên mới đã bắt đầu, nhưng bần đạo lại không muốn nhúng tay vào tranh chấp trong giang hồ.

Bần đạo là đạo sĩ chứ không phải võ giả, ta hy vọng Sở giáo chủ vận dụng thế lực của Côn Luân Ma Giáo, giúp ta xóa bỏ hành tung, không bị quấy rầy nữa.”

Huyền Thành chân nhân nói câu này là thật lòng, Sở Hưu cũng hiểu được.

Nếu đối phương có yêu cầu hay nguyện vọng gì, Sở Hưu sẽ giở một số thủ đoạn giữ vị đại sư bói toán đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên này lại.

Nhưng đối phương quyết định sẽ đi, Sở Hưu cũng không muốn làm khó hắn ở chỗ này.

Giao cái mai rùa đó cho Huyền Thành chân nhân, Sở Hưu trầm giọng nói: “Ta đáp ứng mong muốn của chân nhân, về sau nếu chân nhân gặp khó khăn gì, chỉ cần tới bất cứ đường khẩu nào của Thánh Giáo ta trên giang hồ, Thánh Giáo ta sẽ trợ giúp chân nhân.”

“Vậy xin đa tại Sở giáo chủ.”

Huyền Thành chân nhân nhận cái mai rùa, thấy kết quả bói toán trên đó, còn có từng đường cong phù văn, lông mày của hắn lập tức nhíu chặt lại.

Huyền Thành chân nhân ngồi xếp bằng xuống đất, lấy ra một bàn bát quái, bàn tay không ngừng kết ấn bấm ngón tay, đồng thời bàn bát quái không ngừng xoay chuyển, cảm giác chuyên nghiệp hơn hẳn loại thổi phồng như Viên Cát đại sư nhiều.

Nửa ngày sau, bàn bát quái trong tay Huyền Thành chân nhân càng ngày càng xoay chuyển nhanh hơn, một luồng đạo uẩn kỳ dị lan tỏa từ cơ thể hắn.

Trong làn sương mông lung mơ hồ đó, Huyền Thành chân nhân như thấy vô số hình ảnh, liên tục truyền vào đầu hắn, khiến Huyền Thành chân nhân đột nhiên phun ra một ngụm máu tươi.

Sở Hưu lấy một bình đan dược ra đưa tới trước người Huyền Thành chân nhân hỏi: “Chân nhân gặp chuyện bất ngờ gì à? Nếu không thể tính ra cái gì cũng không cần miễn cưỡng.”

Huyền Thành chân nhân lắc đầu nói: “Sở giáo chủ, ta thấy được vài thứ, vài thứ liên quan tới ngươi.”

Ánh mắt Sở Hưu thay đổi, quả nhiên kết quả bói toán này ứng nghiệm trên người y.

“Huyền Thành đạo trưởng đã thấy cái gì?”

Viên Cát đại sư ở bên cạnh nhìn Sở Hưu, muốn nói lại thôi.

Hắn cảm thấy mình không nên nghe chuyện này.

Biết càng nhiều càng nguy hiểm, nếu mình nghe thấy cái gì không nên nghe, liệu giáo chủ có giết người diệt khẩu không?

Tuy Viên Cát đại sư biết quá nửa là Sở Hưu sẽ không làm vậy, nhưng trong lòng hắn vẫn hơi lo lắng.

Nhìn qua Viên Cát đại sư đang đứng ngồi không yên, Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Nghe đi, không việc gì.”

Ngày trước Viên Cát đại sư cũng từng coi bói cho Sở Hưu, tuy kết quả cuối cùng là bị phản ngược lại rất thê thảm, nhưng hắn cũng từng thấy được một số bí mật chân chính của Sở Hưu.

Cho nên bây giờ có để hắn nghe cũng không quan trọng, hơn nữa với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, cho dù người ngoài biết y là Địa Hồn của Độc Cô Duy Ngã cũng không có gì lớn, dù sao kết quả chỉ là y thả Thiên Hồn ra, khơi mào một trận loạn chiến.

Không để lộ thân phận chỉ là không cần thiết, vì xưa nay kẻ địch lớn nhất của Sở Hưu không phải những người ở Đại La Thiên mà là Mệnh Hồn náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên.

Huyền Thành chân nhân thở dài một tiếng rồi mới nói: “Sở đại nhân, thật ra kết quả bói toán trên mai rùa này không liên quan tới ngươi, hoàn toàn là vị tông sư bói toán vạn năm trước muốn thôi diễn sinh cơ và đường thoát sau đại kiếp nạn thượng cổ, cho nên mới dốc toàn bộ tinh lực và khí huyết ra bói toán.

Nhưng có vẻ như kết quả và việc bói toán của hắn đã xảy ra sai sót gì đó, hắn tính được đường sống nhưng không phải đường sống trong thế hệ của hắn mà là đường sống trong đại kiếp nạn vạn năm sau.

Vạn năm sau chính là hiện tại, còn mấu chốt của chuyện này rơi vào người Sở giáo chủ.

Sở giáo chủ, ngươi chính là người ứng kiếp!”

Viên Cát đại sư ở bên cạnh kinh hãi nhìn Sở Hưu.

Hắn cũng là người tinh thông bói toán, đương nhiên biết người ứng kiếp mang ý nghĩa gì.

Có thể nói bản thân Sở Hưu chính là nhân vật mấu chốt quyết định thời đại này, quyết định đại kiếp nạn của ngàn vạn sinh linh.

Sở giáo chủ quả không hổ là Sở giáo chủ, cho dù bây giờ thực lực của y còn không bằng những chí cường giả cửu trọng thiên như Đạo Tôn, giáo chủ Phạm Giáo, nhưng tầm quan trọng của y còn cao hơn hai người này.

Thậm chí có thể nói, nếu bây giờ Sở Hưu mà chết, thậm chí sẽ ảnh hưởng tới nhân quả biến hóa của thời đại này.

Sở Hưu lại không hề kinh ngạc, phải nói là y đã nghĩ tới điều này từ trước.

Y không thấy được đại kiếp nạn ở đâu, nhưng Mệnh Hồn náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên là một mấu chốt, Thiên Địa Nhân tam hồn, hay nên nói là thế cục của thiên hạ vạn năm sau không nằm trên tay đám người Đạo Tôn mà là trong tay tam hồn bọn họ.

“Huyền Thành đạo trưởng còn thấy được điều gì?”

Huyền Thành chân nhân trầm giọng nói: “Ta thấy được ba Sở giáo chủ.”

“Kết quả ra sao?”

“Thân hình của ba Sở giáo chủ đứng giữa thiên địa âm dương, đó dường như là kết thúc của tất cả nhưng hình như cũng là khởi đầu.

Nhưng đây còn chưa phải kết cục, người ứng kiếp chỉ có một, mà bây giờ lại có ba.”

Sở Hưu nhíu mày: “Trong kết quả bói toán đó có thể hiện người cuối cùng ứng kiếp là ai không?”

Huyền Thành chân nhân cười khổ nói: “Không có, cho nên đây là một quẻ bói không hoàn chỉnh.

Vạn năm trước vị đại sư bói toán thôi diễn tới hình ảnh ứng kiếp, ta muốn thôi diễn tiếp ra kết quả, nhưng Sở giáo chủ cũng thấy rồi đó, ta bị phản ngược.

Ta không nhìn ra ba bóng người này, dường như cả ba người bọn họ đều lại thật, nhưng lại giống như toàn bộ đều là giả, kết quả cuối cùng luôn biến đổi, không tới lúc đó thì không ai biết là thật hay giả.”

Lời nói của Huyền Thành chân nhân có thể hiểu là nói nhảm, nhưng Sở Hưu không cho là vậy. Y cũng là người có học, chắc chắn một người trong kiếp trước tên là Schrödinger sẽ có rất tán đồng với Huyền Thành chân nhân.

Nhưng với Sở Hưu, những tin tức này đã đủ rồi. Ít nhất bây giờ y có thể chứng minh được một việc, Thiên Hồn không nói thật với y, hay có thể chân tướng mà Thiên Hồn biết không phải chân tướng thật sự.

Nếu nói Mệnh Hồn đại biểu cho Độc Cô Duy Ngã, vậy ba bóng người này chỉ có một là thật, chỉ Mệnh Hồn mới là người ứng kiếp, là Độc Cô Duy Ngã chân chính.

Bạn cần đăng nhập để bình luận