Côn Luân Ma Chủ

Chương 1770: Sáp nhập Thiên Hạ Minh 1

Một quyền đánh chết Yến Chi, đột phá lực lượng cực hạn, nhưng ánh mắt Trần Thanh Đế lại không có chút khoái chí nào.

Yến Chi đã chết nhưng Phương Thanh Đằng vẫn không thể sống lại, những võ giả Thiên Hạ Minh đã chết cũng không thể sống lại.

Sở Hưu nhíu mày một cái: “Ngươi bị thương rồi.”

Trần Thanh Đế khoát tay áo nói: “Không sao, chuyện còn lại giao cho ngươi đấy.

Chẳng phải bọn chúng gọi là Kiếm Trủng à? Vậy thì được, chôn hết vào trong mộ đi thôi!”

Sở Hưu gật đầu nói: “Yên tâm, còn lại cứ giao cho ta.”

Nói đoạn, Sở Hưu khoát tay, đám người Đường Nha xuất hiện từ chỗ nào không biết, bắt đầu tấn công Phong Vân Kiếm Trủng.

Trần Thanh Đế báo thù xong, còn mối thù của Chử Vô Kỵ, mối thù phá hoại phân điện Nam Man của y, Sở Hưu vẫn chưa báo.

Lần này những võ giả khác ở đây không ngăn cản.

Bọn họ đã tiếp xúc với Sở Hưu không phải một hai ngày, biết khi Sở Hưu đã nổi sát tâm, bọn họ không ngăn cản nổi.

Nhưng tận mắt chứng kiến thêm một đại phái nữa bị hủy dưới tay Sở Hưu, trong lòng bọn họ lại phát lạnh.

Sau lần Sở Hưu ra tay hủy diệt Nam Bắc Phật Tông, Côn Luân Ma Giáo vẫn luôn kín tiếng, thậm chí Sở Hưu rất ít khi xuất hiện trên giang hồ.

Bọn họ còn tưởng sau khi bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Sở Hưu đã thu liễm tính tình, một lòng rèn luyện võ đạo, giống như Dạ Thiều Nam, chuyện này khiến họ thở phào một hơi.

Nhưng hôm nay, Sở Hưu và Trần Thanh Đế dùng lực lượng cực mạnh phá hủy Phong Vân Kiếm Trủng, khiến bọn họ thầm sợ hãi.

Đặc biệt là đám người dưới trướng Sở Hưu.

Lần này Đường Nha chỉ dẫn rất ít người tới, chỉ không tới trăm người, đều là võ giả thay phiên nhau phụ trách trấn thủ hạ giới.

Nhưng vấn đề là thực lực của đám người này mạnh tới bất thường.

Không ngờ thực lực yếu nhất cũng là cảnh giới Chân Đan!

Cho dù là đại thế gia như Thương Thủy Doanh thị, cảnh giới Chân Đan cũng là trưởng lão chấp sự trong gia tộc, là lực lượng nòng cốt. Kết quả tới Côn Luân Ma Giáo lại chỉ là đệ tử bình thường? Chẳng lẽ những người này là lực lượng mà Côn Luân Ma Giáo bí mật bồi dưỡng?

Nhìn mọi người ở đây, Sở Hưu điềm nhiên nói: “Chư vị không giải tán đi còn chờ gì nữa? Trong lúc diệt môn chiêu đãi không chu đáo được, ta sẽ không mời các ngươi ăn cơm đâu.

Diệt Phong Vân Kiếm Trủng không phải vì họ Sở ta đây bá đạo, mà là Phong Vân Kiếm Trủng quá mức ngông cuồng.

Lên trên Thiên Địa Thông Huyền thì là đỉnh phong rồi ư? Ha ha, núi cao còn có núi cao hơn, đỉnh phong chân chính còn rất xa.

Chư vị giải tán đi, chắc không bao lâu nữa chúng ta sẽ gặp lại.”

Những lời này của Sở Hưu khiến mọi người ở đây đều thấy nghi hoặc, phía trên đỉnh phong không phải đỉnh phong thì là gì?

Tuy Sở Hưu bước vào cảnh giới Võ Tiên, nhưng mọi người không dám hỏi dò xem rốt cuộc Sở Hưu làm thế nào bước vào cảnh giới này.

Bọn họ càng để ý tới câu nói cuối cùng của Sở Hưu hơn.

Thế nào là không bao lâu nữa sẽ gặp lại? Rốt cuộc Sở Hưu định làm gì?

Sau khi mọi người thấp thỏm trở về, Đường Nha đã giải quyết xong chiến sự.

Yến Chi vừa chết, Phong Vân Kiếm Trủng đã không có gan tái chiến, hơn nữa Sở Hưu phát hiện có vẻ mình coi trọng Phong Vân Kiếm Trủng hơi quá.

Xét theo tu vi kiếm đạo, đám người này đa số thời gian chỉ tiềm tu trong Phong Vân Kiếm Trủng, đúng là khá bất phàm.

Nhưng điều này cũng mang ý nghĩa bọn họ trải nghiệm quá ít, tâm cảnh quá kém, không ngờ số kẻ đầu hàng lên tới bảy phần mười.

Sở Hưu không lãng phí đám người này, kéo hết về xây dựng phân điện Nam Man là được.

Trước đó ba tầng trận pháp của phân điện Nam Man đều bị Yến Chi phá hủy. Viên Cát đại sư và Triều Hoàng rút ra kinh nghiệm xương máu, chuẩn bị tăng cường trận pháp thêm một cấp bậc, cho nên cần đại lượng võ giả cung cấp cương khí, rèn luyện tài liệu các thứ. Chuyện này vừa hay giao cho bọn họ làm.

Đợi tới khi giải quyết xong xuôi mọi chuyện, Sở Hưu và Trần Thanh Đế mới vào trong Phong Vân Kiếm Trủng, quan sát bốn phía.

Đối với đại đa số người trong giang hồ, Phong Vân Kiếm Trủng rất thần bí, thậm chí phần lớn cường giả kiếm đạo thường mang kiếm của mình vào trong Phong Vân Kiếm Trủng quy khư.

Phong Vân Kiếm Trủng không phải khởi điểm của kiếm đạo, nhưng là điểm kết thúc của kiếm đạo.

Nhưng khi Trần Thanh Đế và Sở Hưu thật sự đi vào Kiếm Trủng, cả hai không khỏi thất vọng.

Trong Kiếm Trủng mai táng vô số cường giả kiếm đạo và thần kiếm đứt gãy, cho nên lực lượng dưỡng dục ra cực kỳ kinh người, kiếm khí tung hoành khắp nơi.

Nhưng lực lượng này quá tạp nham, nhiễm thêm khí âm tà, phần pha tạp lại tương đối nhiều, thật ra không thích hợp tu luyện. Hơn nữa với tầm mắt của Trần Thanh Đế và Sở Hưu hiện tại, nó vẫn không đủ mạnh, dù sao bọn họ đã chứng kiến lực lượng vặn vẹo quy tắc hai thế giới ở Đại La Thần Cung, chỉ là một Phong Vân Kiếm Trủng, không đủ cho bọn họ coi trọng.

Nhưng ngay lúc này, trong đầu Sở Hưu, tâm ma lại đột nhiên nói: “Sâu trong Kiếm Trủng có gì đó.”

Sở Hưu sửng sốt, thứ gì chôn sâu như vậy? Với lực lượng nguyên thần của y mà cũng không phát giác được.

Y giơ tay chộp lấy, quy tắc vặn vẹo không gian, sâu trong Kiếm Trủng, một con hắc long lớn cỡ ngón cái tỏa ra kiếm khí kinh người bị Sở Hưu bắt vào tay.

Lực lượng trên đó giống hệt lực lượng trên Yến Chi, hiển nhiên nó chính là thứ được dưỡng dục trong Kiếm Trủng, giúp người khác bước vào cảnh giới Võ Tiên.

“Lực lượng này thứ này tạo ra không quá mạnh, sao Yến Chi lại có thể dựa vào nó bước lên cảnh giới Võ Tiên?’

Tâm ma nói: “Đương nhiên không phải là nó, nó chỉ là một hạt giống mà thôi, hạt giống kiếm hồn. Hấp thu toàn bộ kiếm khí cường đại trong Phong Vân Kiếm Trủng, nó mới có thể hóa thành kiếm hồn.”

Sở Hưu nhíu mày, tiện tay cất đi.

Đương nhiên hắn cũng không hứng thú lưu lại thứ này ngàn năm, dưỡng dục ra kiếm hồn gì đó, nhưng chỉ một hạt giống đơn giản thôi coi như món bảo bối không tệ rồi.

Lúc này Trần Thanh Đế lại đột nhiên nói: “Sở giáo chủ, có chuyện này ta muốn nói với ngươi.”

Sở Hưu hơi ngạc nhiên, vì y cảm thấy giọng điệu của Trần Thanh Đế có vẻ không đúng.

Sở Hưu và Trần Thanh Đế quen biết nhau từ rất sớm, khi y còn là tuấn kiệt trẻ tuổi trên Long Hổ Bảng, y đã gặp Trần Thanh Đế.

Lại thêm y và Tạ Tiểu Lâu là bằng hữu, cho nên xưa nay trên người Trần Thanh Đế luôn có cảm giác trưởng bối tiền bối. Nhưng hiện tại giọng điệu Trần Thanh Đế lại không có cảm giác này.

“Trần minh chủ có chuyện gì cứ nói.”

Trần Thanh Đế thở dài một tiếng: “Ta muốn sáp nhập Thiên Hạ Minh vào Côn Luân Ma Giáo!”

Sở Hưu nghe vậy sửng sốt, y không ngờ Trần Thanh Đế lại nói với mình như vậy.

Phải biết Thiên Hạ Minh chỉ cần mình Trần Thanh Đế thôi cũng có thể phát triển. Hơn nữa với quan hệ giữa y và Trần Thanh Đế, hai bên là minh hữu, Côn Luân Ma Giáo có phát triển ra sao cũng không gây nguy hiểm cho Thiên Hạ Minh.

Cho nên, vì sao bây giờ Trần Thanh Đế lại muốn sáp nhập Thiên Hạ Minh vào Côn Luân Ma Giáo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận