Côn Luân Ma Chủ

Chương 1575: Lại tới chốn cũ, Cửu Phượng nguy nan 1

Lục Tam Kim cảm thấy yêu cầu của Sở Hưu rất kỳ lạ.

Chẳng lẽ Sở Hưu còn định đánh dấu trên đất Nam Man hay sao?

Phạm vi của Thương Ngô Quận được Hoàng Thiên Các mở lớn như hiện giờ, đơn giản là vì không cách nào khống chế khu vực Nam Man.

Đám man tộc kia cực kỳ phiền toái, thậm chí tới cuối cùng, ngay cả các châu phủ gần khu vực Nam Man cũng bị phế bỏ, đương nhiên không đẩy biên giới thêm nữa, đó đã là sâu trong Đế La Sơn Mạch rồi.

“Sao nào? Có khó khăn à?”

Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Không có, chỗ đó chỉ là vùng đất vô chủ, dù sao nó cũng tiếp giáp với địa bàn của Hoàng Thiên Các chúng ta, muốn vẽ bao nhiêu thì vẽ.

Nhưng Sở huynh, ngươi muốn một khu vực lớn như vậy làm gì? Bây giờ đám man tộc này ngoan ngoãn thành thật đã là không tệ rồi, đừng gây thêm một lần man tộc bạo động nữa.”

Sở Hưu điềm nhiên nói: “Không có gì, chẳng qua ta thấy sản vật trong khu vực Nam Man phong phú, chuẩn bị tích lũy một chút tài nguyên mà thôi. Dù sao đám man tộc này cũng không biết khu vực đó trên danh nghĩa thuộc về ai.”

Thật ra Sở Hưu muốn vùng đất này là vì y muốn thành lập cứ điểm trên khu vực Nam Man, vì vậy cần tìm một lý do hợp lý.

Dù sao nhiều người như vậy, kiến trúc lớn như vậy, chỉ cần không mù thì cho dù sau này có xây dựng ở sâu trong Nam Man, tương lai cũng có người phát hiện.

“Được rồi, vậy Sở huynh, chúng ta lên đường thôi. Phương Lâm Quận đã rối loạn một thời gian rồi, đừng để nơi đó loạn tiếp nữa.”

Sở Hưu kinh ngạc nói: “Ngươi không cần báo cáo lên tổng bộ Hoàng Thiên Các à, đáp ứng thế là xong?”

Lục Tam Kim bĩu môi nói: “Chút chuyện cỏn con như vậy cần gì phải báo? Ta có thể đứng ra quyết định được. Ngươi quá coi thường quyền lực của người hành tẩu Đông Vực này rồi.”

Nghe Lục Tam Kim nói thế, Sở Hưu bèn gật đầu nói: “Vậy thì tốt, mọi chuyện cứ giao cho ta.”

Nói xong, Sở Hưu tìm Mai Khinh Liên tới, bảo cô gọi bọn Lục Giang Hà đang bế quan ra, chuẩn bị khởi hành.

Lần phản loạn này không phải giải quyết một người là xong, Sở Hưu cũng phải dẫn thêm vài người mới được.

Dù sao chỉ có mình y thì không giết được bao nhiêu người.

Lục Tam Kim kinh ngạc thấy Sở Hưu gọi nhiều người đi theo như vậy nhưng hắn không nhận bất cứ ai trong số này.

Quan trọng là khí tức trên những người này đều cực kỳ khủng khiếp. Tuy Lục Tam Kim không cho rằng mình kém hơn bọn họ, nhưng trong võ giả cùng cấp, thực lực của những người này đủ xếp trong nhóm đầu.

Sau khi Sở Hưu thuật lại thân phận của đám người Lục Giang Hà mà y bố trí cho Lục Tam Kim, Lục Tam Kim cũng không mấy nghi ngờ, còn tự tưởng tượng ra rất nhiều thứ.

Truyền nhân của Cổ Tôn mà, chắc chắn mỗi chi phái cổ tôn không chỉ có một đệ tử, không khéo những người này bị vị sư phụ của Sở Hưu đào thải, cho nên bây giờ đến phụ tá cho Sở Hưu, đây là chuyện rất bình thường.

Nhưng Lục Tam Kim vẫn nhìn Lã Phụng Tiên thêm vài lượt, nhìn tới mức Lã Phụng Tiên cảm thấy kỳ quái. Hắn lên tiếng hỏi: “Lục công tử nhìn ta làm gì? Trên mặt ta có cái gì à?”

Lục Tam Kim thở dài một tiếng, lắc đầu nói: “Không có gì, ta chỉ cảm thấy Lã huynh rất may mắn.

Bình thường thì người trông ánh tuấn thường có thực lực không mạnh, hoặc tính cách rất gợi đòn, ví dụ như tên Hiên Viên Vô Song kia.

Lã huynh anh tuấn như vậy, tính cách lại rất bình thản, cảnh giới thì cho dù trong truyền nhân của Cổ Tôn cũng tuyệt đối không yếu, ta cảm thấy Lã huynh nên gọi là Vô Song mới đúng.”

Thật ra Lục Tam Kim cũng không quá xấu, chỉ có điều đôi mắt nhỏ của hắn đúng là phá hoại hình tượng, luôn tạo cho người ta cảm giác không đứng đắn và lén lén lút lút.

Lã Phụng Tiên mỉm cười gật đầu: “Đúng là Lã mỗ rất may mắn.’

“Sao ta cảm thấy Lã huynh rất bình thản vậy?”

Lã Phụng Tiên vẫn mỉm cười ấm áp như trước nói: “Vì có nhiều người nói Lã mỗ anh tuấn, Lã mỗ cũng quen rồi.”

Lục Tam Kim nghe vậy nghẹn lời, nhưng loại chuyện này đặt lên người Lã Phụng Tiên cũng rất bình thường.

Dọc đường đi, Lục Tam Kim hỏi Sở Hưu: “Sở huynh, đến lúc đó ngươi định xử trí ra sao với đám phản loạn ở Phương Lâm Quận?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Đã phản loạn rồi còn xử lý thế nào? Đương nhiên giết sạch là xong.”

Lục Tam Kim bị câu trả lời của Sở Hưu làm cho nghẹn họng, hắn chần chừ nói: “Chỉ đơn giản thô bạo như vậy thôi à?”

Sở Hưu giơ một ngón tay ra, vẫy vẫy nói: “Đơn giản nhưng lại không thô bạo. Muốn xử lý những chuyện như vậy thì giết người luôn là thủ đoạn giải quyết tốt nhất.”

Nhìn Sở Hưu, lại nhìn sang Lã Phụng Tiên, Lục Tam Kim đột nhiên cảm thấy quan điểm sống của đám truyền nhân của Cổ Tôn này đúng là có vấn đề.

...

Trong Cửu Phượng Kiếm Tông ở Phương Lâm Quận, Cửu Phượng Kiếm Tông vốn phát triển không tệ nhưng lúc này đã cực kỳ hỗn loạn, không ít đệ tử hoảng hốt bỏ trốn, không ai quản, cũng không quản nổi.

Lâm Nhai Tử sắc mặt buồn bã nói với Lâm Phượng Vũ: “Nha đầu, con đi đi, tới Thương Ngô Quận gia nhập dưới trướng Sở đại nhân. Hắn ở đó làm quận trưởng, nể chút tình hương hỏa ngày trước, chắc hắn sẽ thu lưu con.

Thương Thiên Minh càn quét khắp Phương Lâm Quận, Cửu Phượng Kiếm Tông ta được quận trưởng đại nhân chiếu cố nhiều như vậy, hôm nay đã khó lòng thoát nổi kiếp này.’

Trước khi Sở Hưu đi khỏi, y đã nói với Giải Anh Tông chiếu cố cho Cửu Phượng Kiếm Tông một chút. Giải Anh Tông cũng rất để ý, cấp cho Cửu Phượng Kiếm Tông không ít chỗ tốt, khi Lâm Nhai Tử và những tông môn khác có xung đột cũng thiên vị Lâm Nhai Tử nhiều lần.

Nhưng Lâm Nhai Tử này đúng là không ra gì, rất dễ đắc ý tới quên mình.

Ỷ vào việc có Giải Anh Tông che chở, hắn hoành hành bá đạo trong Phương Lâm Quận, đắc tội với không ít thế lực võ lâm.

Hiện giờ Phương Lâm Quận phản loạn, tất cả các thế lực võ lâm ở Phương Lâm Quận đều bị kéo vào. Thương Thiên Minh này là một trong những thế lực phát triển lớn nhất, do vài đại phái ở Phương Lâm Quận tạo thành.

Những tông môn lớn nhỏ khác gặp tình huống như vậy còn có cách đầu hàng gia nhập Thương Thiên Minh. Nhưng Cửu Phượng Kiếm Tông và Giải Anh Tông quá thân cận, thậm chí Cửu Phượng Kiếm Tông đã đắc tội với một đại phái trong Thương Thiên Minh, cho nên cho dù Lâm Nhai Tử muốn nhận thua quy thuận bọn họ, hắn cũng không có cơ hội.

Lâm Phượng Vũ nức nở nói: “Phụ thân, vậy người thì sao? Người đi cùng con đi, cùng lắm thì chúng ta tới Thương Ngô Quận, lại thành lập Cửu Phượng Kiếm Tông!”

Lâm Nhai Tử nhìn đại điện của Cửu Phượng Kiếm Tông, ánh mắt lộ vẻ bi thương: “Đi? Không đi được. Người khác có thể đi nhưng ta không thể đi được. Không cho bọn chúng trút giận, thậm chí bọn chúng sẽ truy sát con trên khắp Phương Lâm Quận này, không khéo con còn không thể ra khỏi Phương Lâm Quận.

Hơn nữa Cửu Phượng Kiếm Tông là cơ nghiệp mà phụ thân để lại, là cơ nghiệp của Lâm gia ta.

Không giữ được cơ nghiệp, ta là tội đồ của Lâm gia.

Từ bỏ cơ nghiệp, chật vật bỏ chạy, ta sẽ là sỉ nhục của Lâm gia!

Người khác có thể đi chứ ta thì không thể. Hôm nay Lâm Nhai Tử ta sẽ cùng tồn vong với Cửu Phượng Kiếm Tông!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận