Côn Luân Ma Chủ

Chương 1804: Bằng hữu cũ 2

Ngay cả loại rượu nho cửu nhưỡng do các tiểu quốc bộ tộc Tây Vực hiến tặng mà hắn uống vào cũng chẳng có mùi vị gì.

“Phương huynh, ngươi lại bị Thẩm chưởng môn trừng phạt à?”

Nghe thấy giọng nói này, Phương Thất Thiếu sửng sốt, sau đó hắn lập tức bò dậy, vui mừng nhìn Sở Hưu và Long Linh Nhi trên tường thành.

“Sở huynh! Sở đại nhân! Sở giáo chủ! Ngài tới đây cứu ta thoát khỏi biển khổ phải không? Mau dẫn ta đi, ngươi ra mặt, ta cam đoan chưởng môn còn không dám thả một cái rắm nào!”

Phương Thất Thiếu thần sắc kích động, nói cả đống lời không đâu. Sau đó hắn mới nhìn sang Long Linh Nhi bên cạnh Sở Hưu.

Hắn gãi đầu một cái, nở một nụ cười tự cho là tiêu sái nói: “Vị cô nương này thật quen mắt, tại hạ Phương Thất Thiếu, chắc cô nương cũng từng nghe tên của ta, chẳng hay...”

Hắn còn chưa nói xong, trên bả vai trắng như tuyết của Long Linh Nhi đã xuất hiện một con rắn nhỏ ba đầu, nhìn chằm chằm vào hắn.

“Thôn Kim Xà ba đầu! Ngươi là thánh nữ Bái Nguyệt Giáo!”

Phương Thất Thiếu giật nảy mình, vội vàng nhảy sang một bên.

Hắn và Long Linh Nhi từng quen biết, cũng gặp nhau vài lần.

Nhưng lúc đó Long Linh Nhi luôn mặc áo trắng, còn đeo mạng che mặt, hôm nay cô đổi trang phục, Phương Thất Thiếu không nhận ra.

Sở Hưu ho khan một tiếng nói: “Phương huynh, ngươi làm sao vậy?”

Phương Thất Thiếu thở dài một tiếng nói: “Đừng nói nữa, chưởng môn muốn giao chức thành chủ Kiếm Vương Thành cho ta.”

“Đây là chuyện tốt mà, chưởng môn Kiếm Vương Thành Phương Thất Thiếu, chắc chắn nghe oai phong hơn Kiếm Thủ Phương Thất Thiếu rồi.”

Phương Thất Thiếu sắc mặt u oán nói: “Chuyện tốt? Chưởng môn nói thực lực của ta thì đủ, nhưng trước khi ta tiếp quản Kiếm Vương Thành, nhất định phải có năng lực làm chưởng môn mới được.

Cho nên thời gian này, ta vẫn luôn đi theo chưởng môn học cách làm chưởng môn, xử lý mấy chuyện linh ta linh tinh giữa các tiểu quốc các bộ tộc ở Tây Vực, còn phải chú ý tới đủ loại động tĩnh trên giang hồ, những chuyện lặt vặt quái đản vân vân... đầu ta sắp nổ tung đến nơi rồi.”

Lúc này một giọng nói lại vang lên: “Khốn kiếp! Đây là yêu cầu cơ bản của chưởng môn, ngươi chẳng biết cái gì cả thì làm chưởng môn sao được?”

Thẩm Thiên Vương từ bên dưới đi lên, cung kính thi lễ với Sở Hưu nói: “Xin chào Sở giáo chủ, không biết Sở giáo chủ đến đây, không nghênh đón từ xa, mong ngài...”

Lúc này Thẩm Thiên Vương không dám có thái độ không cung kính với Sở Hưu. Phải nói trên giang hồ hiện tại, ngoài lão thiên sư và Dạ Thiều Nam, không ai dám không cung kính với Sở Hưu.

Đương nhiên Lục Trường Lưu cũng có thể, nhưng chính hắn lại không biết.

Nghĩ tới chuyện này trước mình còn ngăn cản Phương Thất Thiếu tiếp xúc với Sở Hưu, bây giờ nhớ lại, Thẩm Thiên Vương chỉ cảm thấy mình rất may mắn, may là lúc trước mình không làm gì quá đáng.

Hiện nay Sở Hưu đã hùng bá giang hồ, vạn nhất Kiếm Vương Thành bọn họ gặp tình thế nguy hiểm gì, chỉ cần Phương Thất Thiếu mở miệng, chẳng lẽ Sở Hưu lại không giúp đỡ?

Cũng như Thương Dương Mạc gia kia, tuy thực lực của họ chẳng ra sao, nhưng ai cũng biết năm xưa giáo chủ Mạc Thiên Lâm từng là hảo hữu với Sở Hưu, cho nên cho dù là Thương Thủy Doanh thị đứng đầu trong Cửu Đại Thế Gia cũng đối xử rất khách khí.

Nhân quả giao tình với giáo chủ Ma giáo Sở Hưu, đây là đại cơ duyên có cầu còn chẳng được.

Sở Hưu xua tay nói: “Thẩm chưởng môn không cần khách khí, thật ra lần này ta tới làm mượn một người của Thẩm chưởng môn.”

Thẩm Thiên Vương lập tức nói: “Sở giáo chủ muốn mượn ai, cứ nói thẳng là được.”

Sở Hưu chỉ vào Phương Thất Thiếu nói: “Chính là Phương huynh.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, gương mặt Phương Thất Thiếu lập tức vui mừng như điên, thẩm nhủ quả nhiên vẫn là Sở huynh hiểu ta.

Còn gương mặt Thẩm Thiên Vương lại lộ vẻ khó xử.

Nghe Sở Hưu nói muốn mượn Phương Thất Thiếu, Thẩm Thiên Vương cảm thấy khá khó xử.

Nếu là chuyện khác, chắc chắn Thẩm Thiên Vương sẽ không hề do dự, nhưng Phương Thất Thiếu lại là người thừa kế tương lai của Kiếm Vương Thành. Bây giờ chỉ cần Phương Thất Thiếu cố gắng thêm một chút thôi là trở thành người thừa kế, hắn không muốn Phương Thất Thiếu xảy ra chuyện.

Sở Hưu vung tay lên nói: “Thẩm chưởng môn yên tâm, tìm một nơi yên tĩnh rồi nói tiếp.”

Sau khi Thẩm Thiên Vương dẫn Sở Hưu tới một gian mật thất, Sở Hưu mới lấy Kiếm Hồn mà mình nhận được trong Phong Vân Kiếm Trủng ra.

Tuy Thẩm Thiên Vương không biết đây là thứ gì, nhưng hắn có thể cảm giác được trong vật này ẩn chứa kiếm ý kinh người.

Sở Hưu nói: “Các ngươi đều biết chuyện Yến Chi bước vào cảnh giới Võ Tiên, nhưng thực ra yêu cầu không phải Võ Tiên thật sự, nói chính xác hơn hắn là Ngụy Võ Tiên.

Kiếm Hồn này là ta tìm được trong Phong Vân Kiếm Trủng, chỉ cần dùng kiếm linh kiếm khí bồi dưỡng ngàn năm, giúp nó lớn mạnh, sau khi luyện hóa có thể bước vào cảnh giới Võ Tiên, mượn Kiếm Hồn khống chế lực lượng quy tắc.

Đương nhiên người bình thường không thể chờ lâu như vậy, nhưng hiện tại chỉ cần Phương huynh lập tức luyện hóa, hắn có thể bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, lý giải đối với kiếm đạo cũng gia tăng.”

Phương Thất Thiếu nghe vậy hai mắt sáng bừng lên nói: “Bảo bối, vẫn là Sở huynh thành tâm, tới chơi thì thôi, còn mang theo quà.

Nhưng ngươi đã có thịnh tình như vậy, ta đâu thể chối từ được. Ta cũng không khách khí nữa.”

“Im miệng!”

Thẩm Thiên Vương giận dữ mắng Phương Thất Thiếu một câu rồi thận trọng hỏi Sở Hưu: “Xin hỏi Sở giáo chủ định bảo Thất Thiếu làm gì?”

Thẩm Thiên Vương là dân giang hồ lão luyện, hành xử cũng khá thận trọng.

Dù sao theo hắn thấy, Sở Hưu đưa thứ quý giá như vậy cho Phương Thất Thiếu, vậy chuyện cần hắn làm cũng cực kỳ nguy hiểm.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Thẩm chưởng môn yên tâm, Phương huynh là hảo hữu lâu năm với ta, đương nhiên ta sẽ không hại hắn. Ta chỉ muốn hắn làm giúp ta một chuyện mà thôi.

Chẳng hay Thẩm chưởng môn hiểu được bao nhiêu về Đại La Thiên?”

Thẩm Thiên Vương nghi ngờ nói: “Là Đại La Thiên mà người dưới hạ giới đi lên từ vạn năm trước? Ta cũng chỉ biết qua tin tức mà Sở giáo chủ lan truyền thôi.”

Sở Hưu gõ bàn một cái, thuật lại chuyện của mình ở Đại La Thiên cho Thẩm Thiên Vương, đồng thời cũng là báo cho Phương Thất Thiếu và Long Linh Nhi.

Sau khi nghe xong, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm, vẻ mặt kinh hãi.

Nói xong, Sở Hưu trầm giọng chốt lại: “Những kẻ mà ta đắc tội ở Đại La Thiên chưa chắc đã có thực lực mạnh bằng ta, nhưng bọn chúng liên kết lại, rất phiền toái.

Ý định của ta khi tới tìm thánh nữ Bái Nguyệt Giáo và Phương huynh rất đơn giản, chẳng phải đệ tử của bọn họ bị ta giết à? Được thôi, bây giờ ta ‘trả lại’ cho bọn họ một đệ tử.

Nói đơn giản hơn, ta gọi các ngươi tới làm gián điệp.”

Thật ra Sở Hưu đã không cần giấu diếm chuyện này.

Hiện tại phong ấn ở Thiên Môn đã xuất hiện vết nứt, tốc độ thiên địa nguyên khí lan tỏa cũng càng lúc càng nhanh.

Bên Đại La Thiên không có phản ứng, chắc đang giữ thái độ cảnh giác, không phá hủy trận pháp.

Cho nên theo thời gian trôi qua, có lẽ không bao lâu nữa trận pháp sẽ vỡ vụn, đến lúc đó hai giới liên thông, tất cả mọi người cũng biết chuyện.

Sở Hưu đã chiếm xong tiên cơ, y không cần lén lút cẩn thận che che giấu giấu nữa.

Những lời Sở Hưu vừa nói khiến ba người cực kỳ chấn động.

Bạn cần đăng nhập để bình luận