Côn Luân Ma Chủ

Chương 1164: Chiến! 1



Thật ra chỉ cần là người sáng suốt một chút là có thể nhìn ra trong trận chiến giữa Thương Thiên Lương và Rama, Rama là người chiếm ưu thế tuyệt đối.

Hơn nữa trong không gian Lục Đô, Thương Thiên Lương thậm chí chưa từng giao thủ với người cùng cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, dù sao ở nơi đó cũng chỉ có hai ba người đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, hơn nữa sống chết ra sao không rõ.

Thậm chí trước mắt khi giao thủ với Rama, Thương Thiên Lương cũng cảm thấy rất không tự nhiên.

Vì đây là lần đầu tiên hắn chiến đấu ở nơi có thiên địa nguyên khí dồi dào như vậy, chuyện này khiến hắn chưa thể thích ứng được, cũng khiến cho hắn khó lòng phát huy thực lực bản thân.

Cho nên mọi người chỉ thấy mỗi lần xông lên Thương Thiên Lương đều mang theo khí thế bất phàm, nhưng đều bị Rama đánh bay.

Nhưng càng đánh, lông mày của Rama lại nhíu lại.

Vị cường giả Thiên Địa Thông Huyền trước mắt... rất kỳ quái.

Không hiểu sao võ kỹ của đối phương lại cực kỳ trúc trắc, phương thức chiến đấu cũng hết sức kỳ quái, dù sao cũng không mạnh, ít nhất trong số những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền mà Rama biết, có lẽ thực lực của người trước mắt là thấp nhất.

Nhưng có một điểm hắn rất khó chơi, đó là chịu đòn cực tốt.

Không sai, so với những cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền bình thường như Rama, ưu thế duy nhất của Thương Thiên Lương là chịu đòn.

Khi còn ở Lục Đô, Thương Thiên Lương rèn luyện thân thể không ngừng nghỉ, có thể nói cho dù hắn không tập trung tu luyện công pháp luyện thể nhưng xét theo cường độ cơ thể, không mấy ai vượt qua Thương Thiên Lương.

Lại thêm hoàn cảnh cực kỳ ác liệt của nơi đó rèn rũa ý chí và thể chất, cho dù sức chiến đấu của Thương Thiên Lương kém xa Rama, nhưng trong thời gian ngắn Rama cũng khó lòng chiến thắng Thương Thiên Lương.

Mà lúc này, trong số những người đứng ngoài quan sát có hai kẻ nhìn về phía Thương Thiên Lương với vẻ đầy kinh hãi.

Hai người này chính là Lục Trường Lưu của Đông Tề và Hách Liên Trường Phong của Bạch Hổ Đường.

Lục Trường Lưu còn ồ khẽ: “Đồ điên! Cái tên Sở Hưu kia điên rồi!”

Người khác không biết Thương Thiên Lương, Lục Trường Lưu và Hách Liên Trường Phong lại biết.

Có thế nào bọn họ cũng không ngờ Sở Hưu còn có thể đi vào chỗ đó, còn mang người trong không gian đó ra ngoài.

Lần trước bọn họ đi vào Lục Đô chỉ tương đương với khách qua đường, không như Sở Hưu tìm hiểu rõ căn nguyên của Lục Đô.

Nhưng bọn họ có thể đoán được, những người trưởng thành trong hoàn cảnh ác liệt ở Lục Đô đều không dễ đối phó.

Một khi để đám người này chạy ra ngoài, khiến cho lực lượng đó đột ngột xuất trên giang hồ, sẽ gây ra chấn động cực lớn!

Tên Sở Hưu này điên rồi, vì lợi ích bản thân, có chuyện gì mà y không dám làm?

Lúc này trong trận đấu, thấy Rama và Thương Thiên Lương giao thủ kịch liệt như vây, những võ giả hai nhánh Đạo Phật khác cũ lao nhao hét lớn, định khai chiến ngay lập tức.

Lăng Vân Tử thở dài một tiếng, vung tay, đám người Thuần Dương Đạo Môn lập tức yên tĩnh trở lại.

Nhìn Sở Hưu, Lăng Vân Tử trầm giọng nói: “Thật ra ta rất không thích Trường Vân Tử sư huynh, vì hắn quá nghiêm khắc, thậm chí đến mức hà khắc. Nhớ khi bé đám đệ tử chúng ta chép Đạo kinh, Trường Vân Tử sư huynh phụ trách trông nom, sai một chữ là bị đánh một gậy.

Sau này ta trở thành chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, rốt cuộc địa vị cũng cao hơn Trường Vân Tử sư huynh. Nhưng ta vẫn không thích hắn, vì hắn đại diện cho mặt cố chấp nhất của Thuần Dương Đạo Môn, cũng là mặt mục nát nhất.”

Các đệ tử Thuần Dương Đạo Môn khác đưa mắt nhìn nhau, không biết vì saođ chưởng môn lại đi trách móc người nhà ngay trước mặt Sở Hưu.

Nhưng lời nói của Lăng Vân Tử lại thay đổi, chậm rãi rú thanh đạo kiếm lấp lóe Thuần Dương Cương Khí bên hông ra, trầm giọng nói: “Nhưng, Trường Vân Tử sư huynh dù sao cũng là Trường Vân Tử sư huynh. Hắn là sư huynh của ta, là người đứng đầu trong Hộ Điện Lục Chân Nhân của Thiên Cương Điện trong Thuần Dương Đạo Môn ta. Ngươi giết hắn, chắc cũng biết phản ứng của toàn bộ Thuần Dương Đạo Môn sẽ ra sao.

Trong một số thời điểm, trên giang hồ này vốn không có đúng sai, chỉ có nên làm và không nên làm.

Mấy chục năm xưa xuất hiện trên giang hồ, hôm nay lão đạo cũng muốn biết rốt cuộc tuấn kiệt trẻ tuổi đứng trên đỉnh cao của giang hồ trông như thế nào. Xem xem có thật là giang sơn đời nào cũng có anh tài, thế hệ mới vượt thế hệ cũ hay không!”

Sau khi Lăng Vân Tử dứt lời, quanh ngươi hắn bùng lên Thuần Dương Cương Khí chói mắt, như trở lại khi còn trẻ, mang theo phong thái một mình hủy diệt đại phái Ma tông.

Sở Hưu nheo mắt, cũng lấy ta Thiên Đạo Chiến Hạp, tiếng cơ quan khẽ vang lên, Thiên Đạo Chiến Hạp lập tức hóa thành Vô Nhị Thiên Đao.

Lăng Vân Tử khiến Sở Hưu hơi ngạc nhiên, vì trong tưởng tượng của y, Sở Hưu cho rằng Lăng Vân Tử và Trường Vân Tử là cùng một loại người.

Nhưng tới khi thật sự gặp Lăng Vân Tử, Sở Hưu mới phát hiện mình nghĩ sai, đối phương không phải Trường Vân Tử mà là một người hiểu chuyện.

Y biết tệ nạn của Thuần Dương Đạo Môn ở đâu, nhưng y không thể thay đổi, vì trong Thuần Dương Đạo Môn, những người có thực lực đều là kẻ cố chấp mục nát như Trường Vân Tử.

Hắn không những không thay đổi được Thuần Dương Đạo Môn, còn phải làm theo quy củ của Thuần Dương Đạo Môn, thậm chí tới hôm nay thân là chưởng giáo của Thuần Dương Đạo Môn, hắn buộc phải đứng đây đánh một trận với Sở Hưu. Nếu không chắc chắn vì khí phách của môn phái, Thuần Dương Đạo Môn sẽ sa vào nội loạn kinh khủng hơn nữa.

Đúng như Lăng Vân Tử đã nói, trận chiến này đối với Lăng Vân Tử, hai bên không có đúng sai, chỉ có nên làm và không nên làm.

Tình thế đã tới nước này, hai bên có muốn lùi bước cũng đã muộn.

Cho nên Sở Hưu nâng Vô Nhị Thiên Đao, chỉ thốt lên một chữ: “Giết!”

Y vừa dứt lời, đám người Ngụy Thư Nhai sau lưng Sở Hưu đều lao lên, hơn nữa chỉ trong nháy mắt đại trận trong Thanh Long Hội đã khởi động, ánh sáng xanh lấp loáng, từng tiếng long ngâm vang lên. Ánh xanh như sấm sết ầm ầm đánh xuống, một võ giả cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất trong đám đông không né kịp bị ánh sáng xanh kia đánh trúng, trực tiếp hóa thành không khí, không lưu lại chút dấu vết nào!

Mọi người ở đây lập tức hít một hơi lạnh, không ai ngờ trận pháp bên trong Thanh Long Hội lại cường đại tới mức này.

Lúc này mọi người mới nhớ ra nguồn gốc của Thanh Long Hội chính là một phần của Tứ Tượng Thần Tông năm xưa, còn vị trí của Thanh Long Hội hiện giờ chính là di tích của Tứ Tượng Thần Tông năm xưa.

Từ xưa tới nay, xét trên phương diện trận đạo, Huyền Vũ phân đường trong Tứ Tượng Tông nhận là hạng nhất, không ai dám nói họ hạng hai.

Sau đại kiếp nạn thời thượng cổ, trận pháp nơi tổng bộ của Thanh Long Hội đã bị phá hủy gần hết.

Nhưng các đời tổ tiên của Thanh Long Hội cũng coi như nhìn xa trông rộng, mời các tông sư trận đạo của Huyền Vũ Đường liên tục bố trí, tốn vài thế hệ mới sửa chữa được trận pháp trong Thanh Long Hội tới thời đỉnh cao của Tứ Tượng Thần Tông thượng cổ.

Bạn cần đăng nhập để bình luận