Côn Luân Ma Chủ

Chương 1452: Ngụy Thư Nhai ngăn cơn sóng dữ 1

Trên đỉnh Côn Luân Ma Giáo, đám người Thương Thiên Lương nghe tin người của hai môn phái Phật tông đã đánh tới cửa, ai nấy đều kinh hãi.

Trước đó khi Sở Hưu còn ở đây, thế trận lớn hơn bây giờ, tuy bọn họ cũng kinh hãi nhưng có Sở Hưu đứng trước chống đỡ, trong lòng như có cột trụ.

Bây giờ tuy có chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền Thương Thiên Lương trấn thủ, nhưng bọn họ vẫn không mấy tự tin.

Nói thật, không chỉ bọn họ thấy không tự tin, ngay cả Thương Thiên Lương cũng thấy thiếu tự tin.

Hắn từng giao thủ với cả Rama và Hư Từ, kết quả là không đánh được ai.

Bây giờ cả hai vị này đều đến, thậm chí còn có một cường giả năm trăm năm trước là Bất Không hòa thượng, chuyện này khiến Thương Thiên Lương càng thiếu tự tin.

Nếu thật sự không được, hắn chỉ có thể che chở cho người khác trốn thoát.

Tuy bây giờ lợi ích của Thương Thành và Côn Luân Ma Giáo đã gắn kết với nhau, nhưng hắn sẽ không vì một Côn Luân Sơn mà tử chiến với kẻ khác.

Dưới chân Côn Luân Sơn, phật quang hiển hiện, thấy người của hai đại phái Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện lên núi, tất cả võ giả trực hệ trong Ma đạo, kể cả đám người Tần Triều Tiên và Du Ma Nhai từng có tâm tư khác, gương mặt ai nấy đều lộ vẻ tức tối.

Cho dù bọn họ không hoàn toàn tán thành Sở Hưu, không hoàn toàn tán thành Côn Luân Ma Giáo hiện tại, nhưng dù sao bọn họ cũng là đệ tử trực hệ trong Ma đạo, tổ tiên năm xưa đều là một phần tử của Côn Luân Ma Giáo. Đối với bọn họ Côn Luân Sơn là nơi hết sức thần thánh.

Kết quả, không phải một hai lần mà là năm lần bảy lượt bị đánh lên Côn Luân Sơn, tuy những lần trước không thành công nhưng cũng là sỉ nhục đối với Ma đạo.

Người của hai đại Phật tông lên núi, Hư Từ thấy trận địa sẵn sàng nghênh chiến của đám người Thương Thiên Lương, không khỏi lắc đầu thở dài nói: “Thương thành chủ, các ngươi cũng biết, Sở Hưu đã chết, các ngươi cũng không thể thủ được ở Côn Luân Sơn, tội gì phải làm bọ ngựa đá xe?”

Thương Thiên Lương cười lạnh nói: “Hòa thượng nhà ngươi nói năng đúng là thú vị, chúng ta là bọ ngựa, vậy các ngươi là xe gì? Xe giấy à?

Muốn diệt Côn Luân, cũng được, ta muốn xem xem rốt cuộc chúng ta là bọ ngựa đá xe hay các ngươi gãy mất mấy cái răng?”

Hư Từ lại lắc đầu nói: “Sở Hưu đã chết, thật ra đây là chuyện tốt, tránh được một kiếp nạn cho giang hồ.

Không phải giang hồ không thể chứa chấp giới Ma đạo các ngươi mà là không thể chứa chấp đám hung đồ Ma đạo mang dã tâm quấy phá điên đảo giang hồ.

Côn Luân Sơn chính là nơi sinh ra dã tâm, Vô Căn Thánh Hỏa cũng là căn nguyên của vạn ác. Cho nên hôm nay chúng ta không muốn giết người, chỉ muốn phong ấn Vô Căn Thánh Hỏa.

Chuyện này không có đường nào để thương lượng, giới Phật môn chúng ta đã ra tay, đương nhiên không định tay không trở về.

Chư vị chọn cách né tránh là công đức vô lượng. Nếu nhất quyết chặn đường, chúng ta đành phải... hủy diệt hoàn toàn dã tâm của đám Ma đạo các người!”

Sau khi nói ra câu cuối cùng, quanh người Hư Từ đã tỏa ra phật quang uy nghiêm, cũng là đại biểu cho thái độ của hắn.

Bất Không hòa thượng đứng ra thở dài một tiếng nói: “Vô Căn Thánh Hỏa bị phong ấn năm trăm năm, năm trăm năm qua trên giang hồ cũng không có kiếp nạn gì lớn. Kết quả Vô Căn Thánh Hỏa vừa giải phong đã có nhiều chuyện như vậy, đủ chứng minh nó là căn nguyên của vạn ác.

Năm trăm năm trước lã tăng đã phong ấn nó, đương nhiên lần này cũng do lão tăng làm.

Chẳng qua những người định chặn đường chúng ta năm trăm năm trước, hoặc đã chạy trốn, hoặc đã chết. Các ngươi định làm thế nào?”

Bất Không hòa thượng nhìn xuống đám người Thương Thiên Lương, ánh mắt hết sức bình thản, cứ như một lão hòa thượng bình thường không có gì nguy hiểm.

Nhưng không ai coi hắn là lão hòa thượng bình thường.

Năm trăm năm trước hắn có thể giao thủ với Vô Tâm Ma Tôn mà không chết, còn có thể dẫn dắt Tu Bồ Đề Thiền Viện chinh chiến hủy diệt Côn Luân Ma Giáo, trong tay Bất Không hòa thượng cũng dính đầy máu tươi của võ giả Ma đạo.

Chỉ trong chớp mắt tất cả uy áp đều giáng xuống người Thương Thiên Lương, hắn thật sự không chịu nổi.

Ngay lúc Thương Thiên Lương định dẫn người rút lui khỏi Côn Luân, cùng lắm là tặng lại Vô Căn Thánh Hỏa cho bọn họ, bên dưới Côn Luân Sơn lại có một luồng ma khí cường đại hiển hiện.

Mọi người ở đây đưa mắt nhìn nhau, ai nấy đều do dự. Đây là ai? Là Sở Hưu? Nhưng hình như khí tức không đúng.

Chỉ có Chử Vô Kỵ là đoán được điều gì đó, gương mặt hiện rõ vẻ vui mừng.

“Đám lừa trọc các ngươi nói còn hay hơn hát nhỉ?

Không có dã tâm, tức là người trong ma đạo ngoan ngoãn làm chó cho các ngươi mới là người tốt trong Ma đạo? Đúng là nực cười!”

Sau khi âm thanh kia vang lên, ma khí cường đại quét qua đỉnh núi Côn Luân, thân hình Ngụy Thư Nhai từ trên trời hạ xuống, khiến mọi người ở đây vui mừng không thôi.

Bây giờ khí tức trên người Ngụy Thư Nhai cường đại ngưng thực, gương mặt thậm chí còn trẻ hơn một chút, tuy trông vẫn như ông lão nhưng tinh khí thần của hắn đã hoàn toàn khác so với lúc trước. Hiển nhiên hắn đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền!

Từ khi Ngụy Thư Nhai bắt đầu luyện hóa Chí Tôn Thần Đan, đã gần một năm rồi hắn chưa xuất quan..

Dù sao Chí Tôn Thần Đan cũng là bảo vật trong truyền thuyết, làm sao luyện hóa, làm sao sử dụng, không ai biết, Ngụy Thư Nhai chỉ có thể tự tìm hiểu.

Nhưng may là một năm nay, rốt cuộc Ngụy Thư Nhai cũng đột phá thành công, trước khi tuổi thọ đến điểm cuối đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, sau đó tuổi thọ của Ngụy Thư Nhai cũng sẽ tăng thêm.

Còn lúc này đám người Hư Từ đều nhìn Ngụy Thư Nhai với vẻ mặt không thể tin nổi.

Là nhân vật lão thành nhất trong nhánh Ẩn Ma, cũng là người có uy thế lớn nhất, không ít người ở đây từng quen biết Ngụy Thư Nhai, đặc biệt là sau khi Sở Hưu xuất hiện.

Chính vì vậy, bọn họ lại càng quen thuộc với Ngụy Thư Nhai trước kia.

Tuy bọn họ cũng thừa nhận chiến lực và thiên phú của Ngụy Thư Nhai đều không yếu, nhưng tuổi tác của lão đã cao, có thể nói đã đánh mất tư cách bước lên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Nếu người như Ngụy Thư Nhai cũng có thể đột phá, vậy người nên đột phá nhất là những khổ hạnh tăng thế hệ trước của Tu Bồ Đề Thiền Viện và những võ tăng thế hệ trước đã ẩn cư sau núi của Đại Quang Minh Tự.

Kết quả sự thật bày ra trước mắt, như thế nào đã trở thành chí cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, rốt cuộc lão làm như thế nào?

Hòa thượng Bất Không thở dài một tiếng nói: “Năm trăm trăm trước chúng ta trả giá rất lớn mới phong ấn được Vô Căn Thánh Hỏa, cũng hy sinh không ít đồng đạo. Không ngờ hôm nay vẫn phải giết người.”

Rama không nói gì, nhưng hắn đã chuẩn bị ra tay.

Xưa nay hắn luôn như vậy, luôn làm nhiều hơn nói.

Thấy cảnh này, tất cả võ giả trong Côn Luân Ma Giáo đều đưa mắt nhìn sang Ngụy Thư Nhai.

Đánh hay trốn, tất cả bọn họ đều nghe lệnh Ngụy Thư Nhai. Bây giờ Ngụy Thư Nhai đứng ở đây tương đương với nửa trụ cột, Sở Hưu không có mặt, Ngụy Thư Nhai cũng có thể đỡ được căn nhà này.

Bạn cần đăng nhập để bình luận