Côn Luân Ma Chủ

Chương 1342: Tiên nhân vỗ đầu ta 2

Nhưng hắn có thể có ngày hôm nay lại là nhờ một cơ duyên, một cơ duyên rất lớn!

Hoắc Hành Tôn vốn không phải võ giả, hắn chỉ là con trai một ngư dân trên hòn đảo nhỏ, không liên quan gì tới võ đạo.

Nhưng khi còn bé, một chuyện đã thay đổi hoàn toàn vận mệnh của hắn.

Đó là khi hắn mới mười mấy tuổi, hắn đang phơi lưới đánh cá trên bờ thì có một người mặc áo trắng, dáng vẻ như tiên nhân đạp lên mặt nước đi đến. Trong ánh mắt kinh hãi của Hoắc Hành Tôn, người này hỏi hắn phương hướng.

Hoắc Hành Tôn chỉ hướng cho đối phương, tiên nhân kia vỗ lên đầu của hắn, rồi nói cảm ơn, bỏ đi.

Từ đó trở đi, Hoắc Hành Tôn cảm thấy thân thể của mình nhẹ nhàng rắn chắc hơn nhiều, thậm chí hắn còn được một vị đảo chủ đi ngang qua coi trọng, thu làm tùy tùng.

Tới khi tu luyện võ đạo, hắn lại phát hiện thân thể của mình đã thay đổi.

Chỉ cần hắn tập trung tinh lực quan sát một người, hắn có thể chứng kiến ánh sáng trên người này, có sáng sủa, có u ám.

Sau này hắn từ từ tìm hiểu mới phát hiện người tỏa sáng thì ngày sau chắc chắn có thành tựu phi phàm, không biết ngày nào sẽ một bước lên trời.

Còn người u ám không khéo sẽ có lúc gặp xui xẻo, cho dù có oai phong cỡ nào cũng vậy.

Khi đó hắn mới phát hiện, mình có thể thấy vận may trong tương lai của mỗi người!

Vận may này hết sức mơ hồ, hơn nữa chỉ thấy được một lần. Hắn cũng không biết sau khi vận may của đối phương lên cao, liệu có hạ xuống không.

Nhưng nhìn nhiều rồi, hắn cũng có thể thông qua cường độ ánh sáng để phán đoán tương lai đối phương sẽ đi tới mức độ nào.

Cho nên hắn dựa vào cơ duyên này bám lấy những người trông có vẻ nghèo túng nhưng vận may tương lai đang đi lên, lấy được lòng tin của đối phương, chờ tới khi người này quật khởi thì mình cũng là nước lên thuyền lên. Cho nên dù thiên phú võ đạo của Hoắc Hành Tôn không quá xuất chúng, hắn sống cũng không tệ, cả cuộc đời thuận buồm xuôi gió.

Chuyện sau này đơn giản hơn nhiều, Hoắc Hành Tôn gặp Cừu Thiên Nhai khi còn niên thiếu, ánh sáng trên người Cừu Thiên Nhai khiến hai mắt Hoắc Hành Tôn đau âm ỉ, cho nên hắn quả quyết nhận Cừu Thiên Nhai làm nghĩa tử, bồi dưỡng hắn mấy chục năm, rốt cuộc cũng khiến Cừu Thiên Nhai đi tới đỉnh phong, đặt nền móng cho cơ nghiệp của Chí Tôn Đảo.

Sau này hắn lại gặp được đám người Bách Lý Phá Binh, đều nhận họ làm nghĩa tử khi bọn họ chưa nổi danh trên giang hồ.

Tuy ánh sáng trên người những người này ảm đạm hơn Cừu Thiên Nhai, nhưng đã là những người sáng nhất mà hắn từng thấy.

Dựa vào năng lực nhìn người này, Hoắc Hành Tôn mới lên tới địa vị ngày hôm nay.

Ánh sáng trên người con cháu của hắn hết sức ảm đạm, hiển nhiên sau này không thành đại nhân vật gì.

Cho nên người ngoài đồn là hắn đối xử với nghĩa tử còn tốt hơn con tai ruột, chuyện này là thật, vì hắn chỉ có thể dựa vào những nghĩa tử này. Đám con cháu hắn, cho dù là ruột thịt nhưng chẳng ai có thành tựu gì.

Đây là bí mật được Hoắc Hành Tôn cất sâu tận đáy lòng, ngay cả thê tử của hắn, con của hắn cũng không biết.

Từ trước tới nay, Hoắc Hành Tôn đều cho rằng mình là người được trời cao chiếu cố.

Tiên nhân vỗ đầu ta, kết tóc truyền trường sinh!

Chắc chắn năm xưa hắn đã gặp tiên nhân trong truyền thuyết!

Hắn vẫn luôn lợi dụng cơ duyên mà tiên nhân ban cho, hôm nay hắn cảm thấy cơ duyên của mình lại đến rồi.

Trên người Sở Hưu, hắn cũng thấy ánh sáng, ánh sáng rực rỡ nhưng không giống đám người Bách Lý Phá Binh, cũng khác với Cừu Thiên Nhai.

Khoảnh khắc hắn vận tinh thần nhìn về phía Sở Hưu, hắn cho là mình đã thấy... mặt trời!

Lúc này Sở Hưu cũng không biết chỉ trong chớp mắt mà Hoắc Hành Tôn lại nghĩ nhiều như vậy.

Y tặng món quà quý giá như vậy là để thu hút sự chú ý của mọi người, còn bây giờ mục đích của y đã đạt được.

Nhưng lúc này Nạp Lan Hải lại nói một câu không nóng không lạnh: “Sở đại nhân từ Đông Tề xa xôi chạy tới Thanh Phong Hải chắc không đơn giản là chúc thọ cho nghĩa phụ?

Nghĩa phụ tổ chức mừng thọ nhiều lần như vậy, sao trước kia không thấy Sở đại nhân đến?”

Vừa nghe câu này, mọi người ở đây đều sửng sốt.

Trước đó bọn họ còn chấn động trước thân phận của Sở Hưu, thật sự không nghĩ tới điều này.

Liên hệ giữa đất Trung Nguyên và khu vực hải ngoại chỉ là buôn bán trao đổi, nếu không muốn cắm rễ ở hải ngoại thì ai lại nhàm chán tới tặng quà cho Hoắc Hành Tôn?

Đừng nói là đất Trung Nguyên, cho dù Liệt Phong Hải gần Thanh Phong Hải nhất cũng không có ai đến.

Vừa rồi Phó Long Khiếu nói tiệc mừng thọ lần sau hắn sẽ mời các đại lão cường giả trong khu vực Liệt Phong Hải tới chúc thọ cho Hoắc Hành Tôn, đây đã là chuyện rất vẻ vang rồi.

Sở Hưu xua tay nói: “Không có chuyện gì thì không lên điện Tam Bảo, đúng là hôm nay tại hạ tới đây có chuyện cần bàn với Hoắc ngũ gia.

Chắc chư vị cũng nghe tới tranh chấp trong võ lâm Trung Nguyên.

Đông Tề gây ra chiến tranh giữa các nước, võ lâm Trung Nguyên đang dần rối loạn.

Lần này ta tới là muốn liên thủ với chư vị, tấn công Đông Tề từ phía sau.

Sống trên hải đảo lâu như vậy, chẳng lẽ chư vị không muốn lên bờ một lần?

Mọi người ở đây thần sắc khác nhau, không ai ngờ lần này Sở Hưu tới Đông Hải lại có tính toán lớn đến vậy.

Thật ra đa số võ giả đều biết tin tức về Đông Tề.

Võ giả trong khu vực Đông Hải có thể không quan tâm tới võ lâm Trung Nguyên, nhưng lại không thể không quan tâm tới chuyện buôn bán trao đổi.

Lần này Đông Tề gây ra chiến tranh giữa các nữa, liên lụy quá lớn, nơi nào cũng giới nghiêm, cho nên con đường buôn bán của Đông Hải cũng chậm hơn trước nhiều.

Một số tài nguyên tu luyện ở Trung Nguyên không thể sản xuất ở Đông Hải, phải nhờ buôn bán trao đổi giữa hai bên, kết quả bây giờ lại hết sức khan hiếm.

Trước khi người quản lý tuyến đường buôn bán này là Giang Sơn Các, kết quả bây giờ Giang Sơn Các đi vào Trung Nguyên dựng nước, đám thương nhân Đông Tề mất một khoản lớn, trong lòng đang vô cùng nóng ruột.

Nhưng lúc này Nạp Lan Hải lại lạnh lùng nói: “Mời Sở đại nhân về đi, võ giả khu vực Đông Hải chúng ta tự do tự tại quen rồi, không muốn dính vào sóng gió trong võ lâm Trung Nguyên. Cho dù ngươi đích thân tới cầu viện, chúng ta cũng không đáp ứng.”

Sở Hưu khoát tay áo nói: “Sai, lần này ta tới đây không phải cầu viện, ta đã nói rồi, ta tới tìm người hợp tác.”

Không đợi Sở Hưu nói xong, Nạp Lan Hải đã xua tay nói: “Chúng ta cũng không muốn hợp tác.”

Ánh mắt Sở Hưu lóe lên ánh lạnh, đã rất lâu rồi, không ai dám ngắt lời y!

Đúng lúc này, Hoắc Hành Tôn lại khoát tay áo nói: “Lão tứ, người từ xa tới là khách, để người ta nói hết đã.”

Nạp Lan Hải nghe nghĩa phụ nói vậy, cũng không tiện lên tiếng tiếp.

Chỉ có điều Nạp Lan Hải lại âm thầm bực bội, sao thái độ của nghĩa phụ đối với Sở Hưu lại hiền hòa như vậy? Phải biết trước đó nghĩa phụ cũng khá căm thù võ giả Trung Nguyên.

Hoắc Hành Tôn là bá chủ Thanh Phong Hải, là người chấp chưởng trong ngầm, hắn lo nhất là có người làm dao động quyền thế của mình. Mà loại người này thường xuất hiện trong khu vực Trung Nguyên, dù sao khoảng cách giữa hai bên không xa.

Bạn cần đăng nhập để bình luận