Côn Luân Ma Chủ

Chương 802: Hủy diệt 2



,

Cho nên đánh tới mức này, lão tổ Hoàng Phủ thị dứt khoát thu tay, hừ lạnh một tiếng, lệnh cho người của Hoàng Phủ thị trở về. Chuyện này Hoàng Phủ thị bọn họ không xen vào nữa.

Hạng Võ lúc này có vẻ còn chưa đã nghiền, hét lớn về phía lão tổ Hoàng Phủ thị: “Này, không đánh nữa à? Sao lại đi thế? Đánh tiếp nào?”

Giao thủ với cường giả Chân Hỏa Luyện Thần như lão tổ Hoàng Phủ thị có rất nhiều lợi ích đối với Hạng Võ. Hắn còn chưa đã nghiền.

Có điều lão tổ Hoàng Phủ thị lại không buồn để ý, trực tiếp dẫn người trở lại Hoàng Phủ thị, đóng cửa lại.

Hạng Võ bất đắc dĩ nhún vai, mang binh lính vây khốn Hoàng Phủ thị như vậy đã là quá đáng. Nếu hắn còn đánh vào Hoàng Phủ thị, vậy tương đương với vạch mặt, bệ hạ có nuông chiều hắn đến đâu cũng không thể tha thứ cho chuyện như vậy được.

Những thế lực tới trợ giúp Tụ Nghĩa Trang đều bị ngăn giữa đường, chỉ có mình Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn đang kiên trì.

Có điều không đợi Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành tới Tụ Nghĩa Trang, giữa đường bọn họ đã gặp những đệ tử Tụ Nghĩa Trang bỏ trốn tan tác.

Khi Bạch Hàn Thiên nghe được tin này, quả thật hết sức khó tin. Không ngờ Sở Hưu đã giết chết Nhiếp Nhân Long, hủy diệt Tụ Nghĩa Trang. Cái gọi là liên minh trừ ma của bọn họ còn chưa bắt đầu đã hoàn toàn tan thành tro bụi.

Đặc biệt là cái chết của Nhiếp Nhân Long, Bạch Hàn Thiên càng không thể tiếp nhận nổi.

Ngày trước khi còn trẻ thật ra Bạch Hàn Thiên cũng có chút cạnh tranh cùng Nhiếp Nhân Long. Hai người cũng âm thầm giao đấu không ít lần. Đặc biệt là lần trước, Nhiếp Nhân Long chứng kiến cái chết của con trai, bản thân nhập ma. Tình huống như vậy Nhiếp Nhân Long còn chưa chết, thế mà giờ rõ ràng hắn chiếm ưu thế nhưng lại chết như vậy?

Nhưng tới khi Bạch Hàn Thiên tới Ngụy Thư Nhai, chứng kiến thi thể đầy đất, đặc biệt là thi thể Nhiếp Nhân Long. Cho dù hắn có không tin đi nữa cũng phải tiếp nhận hiện thực này.

Thở dài một tiếng, Bạch Hàn Thiên trầm giọng nói: “Người đâu, khâu thi thể Nhiếp Nhân Long lại an táng, thu dọn nơi này một chút. Mai táng Nhiếp Nhân Long trong Tụ Nghĩa Trang, xây dựng lăng tẩm, làm đại táng.”

Bạch Hàn Thiên cùng Nhiếp Nhân Long tuyệt đối không phải hảo hữu, nhưng chứng kiến người cạnh tranh với mình có kết cục như vậy, tâm trạng Bạch Hàn Thiên cũng khá phức tạp.

Người chết như đèn tắt, những ân oán xưa kia không cần nhắc lại nữa. Hắn nhặt xác cho Nhiếp Nhân Long cũng coi như một dấu chấm tròn.

Chuyện Bắc Yên lớn như vậy, tất cả các bên đều luôn chú ý tới động tĩnh bên này, cho nên chỉ trong một ngày đã lan truyền khắp võ lâm Bắc Yên.

Sở Hưu tập kích Tụ Nghĩa Trang, giết chết Nhiếp Nhân Long, cường giả các hướng chặn đường viện quân, thậm chí còn có cả triều đình Bắc Yên nhúng tay. Toàn bộ võ lâm Bắc Yên rối loạn, mọi người thật sự mê man không hiểu nổi.

Có điều chuyện duy nhất đám người khẳng định được là, Sở Hưu, không dễ giết!

Đừng nhìn giờ hắn nguy cơ chồng chất, cứ như ngay ngày hôm sau sẽ bị hủy diệt, trở thành một chiến tích trừ ma vệ đạo của võ lâm Chính đạo, cũng như chuyện Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma ngày trước.

Nhưng muốn diệt trừ Sở Hưu rốt cuộc cần trả giá lớn tới mức nào, chuyện này thật sự phải tính toán lại.

Sau khi trở lại Quan Trung Hình Đường, chuyện đầu tiên Sở Hưu làm chính là tới tìm Phong Bất Bình chữa thương.

Bên phía Bắc Yên đã giải quyết, nhưng Sở Hưu không dám cam đoan bên phía Đông Tề cùng những Thiên Môn khác.

Giờ y chỉ có thể giành giật từng giây, mau chóng khiến bản thân trở lại trạng thái đỉnh phong.

Lúc này mới thấy giá trị của vị thần y giang hồ Phong Bất Bình.

Sở Hưu được dìu vào, một canh giờ sau đã tự đi ra, mặc dù còn hơi suy yếu.

Mai Khinh Liên đứng cạnh nói: “Bên phía Đông Tề ngươi định xử lý ra sao?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Chờ.”

Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chờ?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Thực lực võ lâm Bắc Yên tương đối yếu, tất cả là nhờ Nhiếp Nhân Long liên hợp lại một chỗ. Thế nhưng ta vẫn phải dốc hết thủ đoạn mới đánh bại được.

Nhưng võ lâm Đông Tề lại khác, cường giả như mây, thậm chí ta còn không biết đất Đông Tề có bao nhiêu người muốn giết ta.

Cho nên vì kế hoạch hôm nay, ta chỉ có thể chờ, tập hợp tất cả lực lượng có thể vận dụng, đánh cược lần cuối.”

Mai Khinh Liên nhíu mày, nàng không ngờ Sở Hưu lại trả lời như vậy.

“Nếu ngươi sang Đông Tề, tới tìm hoàng đế Đông Tề nói chuyện thì sao? Mời triều đình Đông Tề xuất thủ, cũng như khi ngươi bàn điều kiện với hoàng đế Hạng Long ấy?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Vô dụng, mặc dù cùng là triều đình, nhưng Đông Tề với Bắc Yên đối mặt với hai tình cảnh bất đồng.

Triều đình Bắc Yên trước đó từng liên hợp với võ lâm Bắc Yên, nhưng giờ lại cần chèn ép võ lâm Bắc Yên, cho nên ta có thể lợi dụng điểm này thuyết phục Hạng Long.

Nhưng triều đình Đông Tề lại vừa vặn ngược lại. Trước đó triều đình và giang hồ không có liên hệ gì, sau lần trước thua Bắc Yên, triều đình Đông Tề lại có ý liên thủ với võ lâm Đông Tề.

Phải biết Chân Vũ Giáo là quốc giáo của Đông Tề, mấy đời chưởng giáo đều được phong là quốc sư.

Mặc dù ta và Chân Vũ Giáo không có ân oán gì nhưng dù sao ta cũng từng giết người của Thuần Dương Đạo Môn, Tam Đại Đạo Môn tuy không tới mức đồng sức đồng lòng, nhưng cũng có chút quan hệ.

Ngươi có tin không, nếu giờ ta chạy tới Đông Tề nói mấy chuyện viển vông này, triều đình Đông Tề thậm chí sẽ trực tiếp trói ta lại giao cho võ lâm Chính đạo.

Huống hồ lão già Lữ Hạo Xương quả thật rất bình thường, là người khá cổ hủ, ngoại trừ sống tương đối lâu ra không có bất cứ ưu điểm này. Cho dù ta nói tới mức hoa rơi đầy trời, chưa chắc hắn đã dám mạo hiểm.”

Mai Khinh Liên nghe vậy cau mày, như vậy bọn họ phải đối mặt với áp lực lớn cỡ nào?

Thấy thần sắc Mai Khinh Liên, Sở Hưu trầm giọng nói: “Huống hồ lần này cho dù có mưu kế ta cũng không định dùng. Ngươi tưởng lần này võ lâm Chính đạo gây thanh thế lớn như vậy chỉ vì thù hận với ta ư?

Sở Hưu ta mặc dù giết nhiều người nhưng còn chưa có lực ảnh hưởng lớn như vậy, cũng không bị nhiều người thù hận như vậy. Trong chuyện này có nguyên nhân rất lớn là do ta là người của nhánh Ẩn Ma. Nếu ta chỉ là một tán tu Ma đạo, chắc chắn thanh thế đã chẳng lớn đến vậy.

Một con chuột chũi ẩn mình dưới đất đột nhiên lộ diện, những kẻ bên trên mặt đất đương nhiên muốn xem xem hắn có đủ thực lực nhảy ra tắm nắng hay không.”

Sở Hưu chỉ thẳng vào mình nói: “Ta và toàn bộ Quan Trung Hình Đường chính là nanh vuốt mà nhánh Ẩn Ma giơ ra. Toàn bộ giang hồ đều muốn xem xem thứ ẩn sau nanh vuốt này rốt cuộc là gì. Là chuột thì đánh chết. Chỉ có mãnh thú chân chính mới có tư cách hưởng thụ ánh thái dương trên mặt đất.

Thật ra trên giang hồ, Chính đạo Ma đạo, trung hiếu nhân nghĩa hết sức phức tạp, lại là đạo đức là quy củ. Nhưng khi ngươi xốc hết những thứ linh tinh này lên, thứ ngươi thấy chỉ có đao và nắm đấm.

Nắm đấm của ngươi cứng rắn, đao của ngươi sắc bén. Ngươi mới có tư cách lên tiếng, mới có tư cách thiết lập quy củ. Chỉ đơn giản như vậy thôi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận