Côn Luân Ma Chủ

Chương 1939: Ác niệm 2

Nếu đối phương đã không khuất phục, vậy phải ra tay bắt giữ.

Không nói hai lời, Sở Hưu bước ra một bước, lao thẳng về phía Long Đồ, đồng thời Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm chém rừng rậm, đao mang vô hình lập tức bao phủ toàn thân Long Đồ.

Nhưng ngay lúc này Tế Không lại đột ngột xuất thủ, pháp tướng Địa Tạng Vương hiển hiện, trấn ngục tứ phương, bao phủ lấy Long Đồ.

Đao ý va chạm với pháp tướng Địa Tạng Vương, đao cương phật quang lập tức bắn ra khắp nơi, thậm chí xoắn nát không gian xung quanh.

Ngay sau khi cản đòn này của Sở Hưu, Tế Không trầm giọng nói: “Sở giáo chủ có thể nể mặt Thiên La Bảo Tự một lần không, giao cho Thiên La Bảo Tự chúng ta xử lý người này?”

Sở Hưu hừ lạnh nói: “Thiên La Bảo Tự vốn không biết rốt cuộc hắn là thứ gì mà còn định chuốc lấy phiền toái!!”

Tế Không trầm giọng nói: “Chính vì không biết nên bần tăng định dẫn về Thiên La Bảo Tự thẩm vấn cẩn thận.”

Lúc này hòa thượng Long Đồ kia cũng phát hiện mọi chuyện không đúng, hắn đã đánh giá cao thực lực của đám người Thiên La Bảo Tự. Đối mặt với Sở Hưu, không ngờ bọn họ còn không dám ra tay mà định nhờ đối phương nể mặt.

Cho nên Long Đồ âm thầm phác họa một trận bàn, ngay lúc hai người nói chuyện, trận bàn đã khởi động.

Cảm nhận được chấn động lực lượng trong đó, Sở Hưu chợt quay sang hòa thượng Long Đồ, Phá Trận Tử trong tay chém ra, nhưng đã muộn.

Nguyên Thần Cung và Vạn Phật Cung chồng chất lên nhay, ngay khi hòa thượng Long Đồ khởi động trận pháp, ở một phía khác toàn bộ Vạn Phật Cung đã rung chuyển kịch liệt.

Ma khí âm tà vô biên tuôn ra, thậm chí khiến toàn bộ di tích chấn động.

Toàn bộ Vạn Phật Cung tan vỡ triệt để, một thân hình bao phủ trong quỷ khí âm u bước ra khỏi phế tích Vạn Phật Cung, xuất hiện trước mặt mọi người.

Đó là một hòa thượng, một hòa thượng trẻ tuổi thân hình cao lớn cường tráng, nhưng quanh người lại phủ kín ma văn màu đen, thân thể không tỏa ra ma khí mà là quỷ khí.

Thậm chí Sở Hưu còn cảm thấy hắn thậm chí không có thân thể, nhưng lại như có thân thể.

Quan trọng nhất là con mắt của hắn, đó là đôi mắt được ngưng tụ từ ác niệm, chỉ liếc mắt nhìn qua thôi cũng khiến tâm cảnh người tâm chí không kiên định bị xao động.

So với kẻ này, Nguyên Thần được sức người tạo ra tuy không coi là người, nhưng càng giống người hơn hẳn.

“Rốt cuộc đây là cái gì?” Sở Hưu nhìn Tế Không.

Nhưng lúc này sắc mặt Tế Không thiền sư tái xanh, không nói một lời.

Long Đồ hòa thượng cười ha hả: “Ngươi không nói, ta sẽ nói thay ngươi!

Hắn chính là người sáng lập Vạn Phật Cung ngày trước. Vạn năm trước hắn được vài trăm Phật tông bao gồm cả Thiên La Bảo Tự công nhận là thiên cổ đệ nhất thánh tăng Đàm Tông!

Người có thất tình, tham sân si hận ái ác dục.

Lại có bát khổ, sinh lão bệnh tử, yêu biệt ly, oán lâu dài, cầu không được, không bỏ được.

Ngày trước Đàm Tông được coi là chặt đứt tất cả dục vọng, trở thành đệ nhất thánh tăng xưa nay chưa từng có, thậm chí còn trợ giúp vô số tăng nhân, kể cả sư tổ của Thiên La Bảo Tự các ngươi diệt trừ ác niệm, khôi phục tâm cảnh.

Nhưng trên thực tế ác niệm với dục vọng đâu dễ diệt trừ như vậy?

Đông Tề chỉ chém ra một bộ phận nguyên thần của mình, bồi dưỡng nó thành một nguyên thần độc lập, dùng để gánh vác ác niệm của mình, gánh chịu dục vọng của mình.

Một phần nguyên thần này thậm chí còn hấp thu cảm xúc ác niệm của vô số tăng nhân Phật tông, sau khi Đàm Tông chết, nó thay thế Đàm Tông, trở thành ma đầu tập hợp từ vô số ác niệm!

Vạn năm trước sau khi Đàm Tông chết nó đã được thả ra, chuyện này tương đương với đại kiếp nạn hàng lâm, trên giang hồ thây chất khắp đồng.

Bây giờ lực lượng của hắn còn chưa khôi phục hoàn toàn, các ngươi phải chú ý, nếu để hắn ra ngoài gây họa cho giang hồ, đó sẽ là nhân quả của Thiên La Bảo Tự các ngươi!”

Đàm Tông đã chết, nhưng thân thể ác niệm trước mắt vốn là do nguyên thần Đàm Tông biến thành, hơn nữa mọi thứ đều do hắn tạo thành, có nói nó chính là Đàm Tông cũng không có gì là lạ.

Hơn nữa quan trọng nhất là, Đàm Tông biết rõ, chỉ cần mình chết, không trấn áp được ác niệm đã thành hình này, chắc chắn sẽ gây hoạ cho toàn bộ giang hồ, kết quả hắn lại mặc kệ. Vị thiên cổ đệ nhất thánh tăng vạn năm trước đúng là kiểu sau khi ta chết ai quan tâm tới hồng thủy ngập trời.

Có lẽ mãi tới thời khắc cuối cùng, ác niệm của hắn còn chưa bị giết chết triệt để.

Lúc này sắc mặt Tế Không đã đen kịt.

Bọn họ biết chuyện ác niệm này, lần này bọn họ tới tìm Vạn Phật Cung, một phần là tìm lại điển tịch trong Vạn Phật Cung, nhưng còn là phong ấn ác niệm của Đàm Tông một lần nữa.

Giới Phật tông rất chú trọng nhân quả, ngày trước Thiên La Bảo Tự có quan hệ rất thân cận với Đàm Tông, lúc trước người chủ trì phong ấn các niệm của Đàm Tông cũng là Thiên La Bảo Tự.

Sau này toàn bộ Thiên La Bảo Tự rời khỏi hạ giới tới Đại La Thiên, nếu không trở lại thì coi như thôi.

Nhưng bây giờ bọn họ đã trở về, nếu bỏ mặc không để ý đến, khiến cho ác niệm của Đàm Tông gây họa cho toàn bộ giang hồ, vậy nhân quả này đều đặt lên người Thiên La Bảo Tự.

Ngoài ra ác niệm của Đàm Tông không phải quỷ vật không có thần trí, căn cơ của đối phương chính là một phần nguyên thần của Đàm Tông ngày trước, đương nhiên hắn biết rốt cuộc ai là người cầm đầu phong ấn hắn hơn vạn năm.

Lúc này hắn vừa thoát khốn, cảm nhận được khí tức trên người võ giả Thiên La Bảo Tự, ánh mắt tỏa ra vô số ác niệm kia đã để mắt tới bọn họ.

Long Đồ chỉ Sở Hưu nói: “Mau ngăn hắn lại, chủ nhân nhà ta đã hứa, chỉ cần ngươi đồng ý quy thuận, ngài ấy sẽ giúp ngươi tu bổ phần nguyên thần bị thiếu hụt. Đương nhiên phải đợi sau khi hắn trở về.”

Ác niệm của Đàm Tông nhìn về phía Long Đồ, không mở miệng, nhưng giọng nói như sấm động lại vang vọng khắp thiên địa.

“Nếu ngươi dám lừa ta, ta sẽ khiến ngươi có muốn chết cũng không chết được!”

Long Đồ điềm nhiên đáp: “Chủ nhân nhà ta đã nói là sẽ giữ lời, chắc chắn không lừa ngươi, ngươi cũng không đủ tư cách để ngài ấy lừa gạt.”

Dứt lời, ác niệm của Đàm Tông bỗng nhìn sang phía hai nhóm người Sở Hưu và Tế Không, mở miệng gầm lên một tiếng, quỷ khí vô tận lập tức tràn ngập toàn bộ không gian, bao phủ lấy bọn họ.

Thực lực mà ác niệm của Đàm Tông thể hiện là bát trọng thiên, cho dù hắn đã bị phong ấn hơn vạn năm nhưng vẫn còn tu vi bát trọng thiên.

Còn Long Đồ ở bên kia thì vung tay, dẫn theo Nguyên Thần đã bị Thanh Thiên Chiếu Ảnh đánh trọng thương, định trốn qua khe hở mà ác niệm của Đàm Tông vừa mở.

Sở Hưu không phí sức đuổi theo, vì đã không đuổi kịp.

Đối phương có thực lực bát trọng thiên, chắc chắn sẽ không cho mình cơ hội này.

Sở Hưu mặt không biểu cảm nói với Tế Không: “Tế Không đại sư, bây giờ ngươi đã hài lòng chưa?

Nếu vừa rồi ngươi không ngăn cản ta, để ta bắt giữ kẻ này, bây giờ đã chẳng có nhiều chuyện như vậy?”

Tế Không phản bác: “Ta cũng muốn bắt lấy hắn, dù sao cũng là bắt, ai ra tay mà chẳng được?

Ngươi nhất quyết tranh giành với ta, chẳng lẽ có bí mật gì không muốn người khác biết?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận