Côn Luân Ma Chủ

Chương 1538: Diệt phật!

Địa vị của Sở Hưu ở hạ giới lúc này thậm chí đã ngang với Độc Cô Duy Ngã ở Đại La Thiên, đạt tới mức không ai dám giết.

Ma Chủ bất tử, những lời này mô tả Sở Hưu hiện tại là hoàn toàn thích hợp.

Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Nếu đã vậy, ngươi định ra tay với Tu Bồ Đề Thiền Viện như thế nào?”

Khi ở Đại La Thiên, Sở Hưu không có ai có thể tin tưởng, làm chuyện gì cũng phải uy hiếp kết hợp với dụ dỗ, hoặc là lừa gạt và dụ dỗ.

Trong số những thuộc hạ hữu dụng nhất của y, Kha Sát là bị uy hiếp, huyết khí và Lục Phi là bị lừa.

Chỉ có ở hạ giới, bọn Ngụy Thư Nhai mới thật sự ủng hộ Sở Hưu vô điều kiện, cho dù Sở Hưu nói ra kế hoạch kinh khủng đến đâu, bọn họ cũng thực hiện, cảm giác này tốt hơn ở Đại La Thiên nhiều.

Sở Hưu trầm giọng nói: “Không, tạm thời không động tới Tu Bồ Đề Thiền Viện, ra tay với Đại Quang Minh Tự trước.

Tất cả mọi người sửng sốt, lối đi ở bên Tu Bồ Đề Thiền Viện, ngươi ra tay với Đại Quang Minh Tự làm gì?

Sở Hưu nói: “Có lấy cớ cũng phải hợp lý, nếu nói báo thù báo oán, vậy phải ra tay với cả hai phái, bằng không chỉ động tới Tu Bồ Đề Thiền Viện sẽ khiến người khác nghi ngờ.

Ngoài ra bây giờ địch ngoài sáng mà ta trong tối, cơ hội đánh úp chỉ có một lần, cho nên cần giải quyết môn phái yếu hơn. HIện giờ Đại Quang Minh Tự dễ đối phó hơn Tu Bồ Đề Thiền Viện.”

Ngụy Thư Nhai gật đầu nói: “Bao giờ thì ra tay?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Ngay bây giờ!

Tránh cho đêm dài lắm mộng, Thương thành chủ, Ngụy lão và ta. Bằng sức ba người chúng ta, công phá sơn môn Đại Quang Minh Tự!

Không cần giết người, chỉ cần diệt môn. Sau chuyện này ta sẽ liên lạc với hòa thượng Bắc Yên, toàn bộ Bắc Địa này sẽ không còn một hòa thượng!’

Thương Thiên Lương gật đầu nói: “Vừa hay, trồng rau lâu rồi cũng muốn tìm người thư giãn gân cốt.”

Ngụy Thư Nhai trực tiếp đứng dậy nói: “Vậy lên đường thôi!”

. . .

Nam Man, trong Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Rama ngồi trước mặt Tiêu Ma Kha nói: “Tuệ Đức sư thúc vẫn chưa về.”

Tiêu Ma Kha rót cho Rama một chén trà nói: “Tuệ Đức sư thúc dẫn hai đệ tử đuổi giết Phương Thần Không, chủ yếu là để rèn luyện đệ tử, không khó khăn lắm mới đúng. Chắc lúc này sư thúc đã mang đầu của Phương Thần Không về cho những người sống sót của bộ lạc mà hắn đã hủy diệt.”

Tuy mắt hắn đã mù nhưng với linh giác của hắn, có thể cảm nhận được không khác gì người thường.

Rama trầm giọng nói: “Đúng là không khó, nhưng người vẫn chưa về, những người sống sót của bộ lạc kia cũng chưa từng gặp bọn họ. Việc này, khả nghi.”

Nghe Rama nói vậy, Tiêu Ma Kha nhíu mày, lấy ra một chuỗi phật châu, chạm nhẹ lên trên vài cái. Chỉ trong chớp mắt Phạn văn huyền ảo lóe lên trên phật châu, khiến phật châu xoay chuyển trong hư không.

Nửa ngày sau, sắc mặt Tiêu Ma Kha càng lúc càng khó coi, hắn thở dài một tiếng nói: “Tuệ Đức sư thúc, chết rồi.’

Biểu cảm trên mặt Rama không hề thay đổi nhưng ánh mắt của hắn lại trở nên nặng nề.

Không phải hắn không đau buồn, mà là đại đa số thời điểm Rama luôn giữ dáng vè không lộ chút vui buồn này.

“Phiền toái rồi, trong khu vực Nam Man này không mấy ai có năng lực giết Tuệ Đức sư thúc, cũng không mấy ai dám giết. Có thể thấy ai đã giết Tuệ Đức sư thúc không?”

Rama không hề nghi ngờ kết quả bói toán của Tiêu Ma Kha.

Đối với Tiêu Ma Kha mà nói, nếu bảo hắn bói toán thiên cơ các thứ, có lẽ hơi khó khăn.

Nhưng bây giờ bảo hắn bói toán sinh tử của đồng môn thân cận, đây là chuyện rất đơn giản, gần như không thể sai được.

Phật quang trước mặt Tiêu Ma Kha càng lúc càng rực rỡ, phật châu trước người hắn cũng chuyển động càng lúc càng nhanh, không ngờ cuối cùng còn phát ra một tiếng vang nhỏ, trực tiếp đứt gãy. Phật châu rơi leng keng trên mặt đất, phát ra từng tiếng vang giòn dã.

Tiêu Ma Kha sắc mặt tái nhợt nói: “Không tính ra được, nhưng ta có thể cảm giác được thực lực của đối phương rất mạnh, hơn nữa đối phương có nhân quả rất lớn với Tu Bồ Đề Thiền Viện chúng ta. Thậm chí đối phương có thể ảnh hưởng tới khí vận của toàn bộ giới Phật môn chúng ta!”

Rama ngẩng đầu lên nhìn bầu trời, lắc đầu nói: “Là ai? Là Thiên Môn chuẩn bị đặt chân vào giang hồ? Hay là Đại La Thiên đã luyện hóa ma chủng? Một năm, chỉ mới một năm.”

Sau khi Sở Hưu chết, toàn bộ giang hồ sóng yên gió lặng một năm. Nhưng cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, xem tình hình hiện tại, còn có nhiều sóng gió hơn nữa đang chờ bọn họ.

“Phái người tới Tây Sở một chuyến, báo cho Thiên Sư Phủ, cẩn thận Bái Nguyệt Giáo.”

Sở Hưu đã chết, Thiên Môn tuy cường đại nhưng không có nhân quả gì với Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Cho nên người có thể ảnh hưởng tới khí vận của toàn bộ Phật môn, còn giết Tuệ Đức sư thúc, khả nghi nhất chính là Bái Nguyệt Giáo.

Đại La Thiên rất cường đại, hơn nữa Đông Hoàng Thái Nhất hoặc Đại Tế Ti Bái Nguyệt Giáo ra tay giết một khổ hạnh tăng của Tu Bồ Đề Thiền Viện cũng rất đơn giản.

Trước khi có manh mối rõ ràng, bọn họ chỉ có thể làm được tới vậy.”

...

Tu Bồ Đề Thiền Viện tìm lầm hướng, nhưng bọn Sở Hưu sẽ không diệt nhầm môn.

Hai cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cộng thêm một cường giả có thể sánh vai với cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền như Sở Hưu, cả ba cùng tới Bắc Yên, có thể nói không hề có nguy cơ bại lộ. Chỉ cần bọn họ thu liễm khí tức tới cực hạn, cho dù bọn họ đi xuyên qua đám người cũng không ai ‘nhìn thấy’ bọn họ.

Đi thẳng tới khu vực Cực Bắc, thấy đỉnh núi của Đại Quang Minh Tự, Sở Hưu đột nhiên thở dài một tiếng nói: “Thật ra thù hận giữa ta và Đại Quang Minh Tự cũng không nhỏ. Nhưng thực tế, số lần bọn chúng thật sự uy hiếp tính mạng của ta cũng không nhiều.”

Thương Thiên Lương nghe vậy cười một tiếng: “Sao nào, tới cửa miếu của hòa thượng rồi mà thấy từ bi à?”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Không, ta chỉ cảm thán thế sự vô thường mà thôi, người muốn giết nhất lại bị xếp vào sau.

Nhưng chết sớm chết muộn gì cũng phải chết. Đại Quang Minh Tự muốn tru ma, ta muốn diệt phật. Hai bên chúng ta sớm muộn gì cũng có một trận sinh tử.”

Ba người lên thẳng chân núi của Đại Quang Minh Tự, nhưng không ngờ chân núi lại không có hòa thượng trông coi.’

“Xem ra một năm qua Đại Quang Minh Tự sống rất an nhàn, còn thu hồi người gác cửa sơn môn.”

Sở Hưu cười khẽ một tiếng, dẫn Ngụy Thư Nhai và Thương Thiên Lương, bước từng bước một lên đỉnh núi.

Trước cửa lớn của Đại Quang Minh Tự có hai tiểu sa di đang canh gác, thấy ba người Sở Hưu đi lên, một tiểu sa di trong đó còn bước tới chắp tay trước ngực thi lễ: “Xin hỏi ba vị thí chủ thuộc môn phái nào? Đến Đại Quang Minh Tự ta có chuyện gì cần làm?”

Sở Hưu mỉm cười ấm áp, nói với tiểu sa di kia: “Phiền tiểu sư phụ đi vào thông báo một tiếng, tại hạ Côn Luân Sở Hưu, tới để diệt Đại Quang Minh Tự các ngươi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, ba người vốn luôn ẩn giấu khí thế đột nhiên bộc phát. Chỉ trong chớp mắt ma khí ngập trời, mây đen vô biên bao phủ toàn bộ Đại Quang Minh Tự, âm phong gầm thét, ma khí kêu gào, chốn tịnh thổ của Phật môn lại hóa quỷ vực!

Bạn cần đăng nhập để bình luận