Côn Luân Ma Chủ

Chương 1673: Chúa cứu thế

Chỉ trong chớp mắt, một luồng ma khí âm tà tới cực điểm lan dọc hai chân hắn, phủ kín toàn thân, khiến cho trong thời gian hắn không thể hành động.

Lúc này một võ giả Cực Lạc Ma Cung đã chém Ma đạo ra, lực lượng ma khí âm tà lan tỏa, ngưng tụ thành phong mang bắn tới trước mặt.

Gương mặt Vương Dật Chi lộ vẻ không cam lòng, tới tận lúc chết hắn cũng không thể giết được một ai.

Ngay lúc hắn tuyệt vọng chờ chết, một thân hình xuất hiện đột ngột trước mặt hắn, tốc độ cực kỳ nhanh chóng, cứ như xuất hiện giữa hư không.

Tóc đen áo đen lay động theo làn gió, mặt nạ sắt khắc họa hoa văn thần di, khiến người ta bất giác đắm chìm trong đó, không cách nào kiềm chế được.

“Ngươi là ai?” Vương Dật Chi không nhịn được hỏi.

“Chúa cứu thế, chúa cứu thế có thể dẫn ngươi thoát khỏi bể khổ!”

Sở Hưu tùy ý vươn tay, hai ngón tay nhẹ nhàng kẹp lấy thanh Ma đạo của võ giả Cực Lạc Ma Cung.

Võ giả Cực Lạc Ma Cung kia thần sắc không thể tin nổi, kinh hãi nói: “Sao ngươi lại...”

Không đợi hắn nói xong, Sở Hưu đã buông thanh ma đao kia ra, ngón tay gõ nhẹ lên trên, chớp mắt thôi ma đao đã vỡ vụn.

Nhưng như vậy còn chưa hết, vết rạn khủng khiếp lan từ ma đao lên người võ giả Cực Lạc Ma Cung. Đối phương thậm chí không kịp kêu thảm, thân thể đã như thanh ma đao, bắt đầu vỡ vụn, cuối cùng hóa thành tro bụi.

Sở Hưu nhìn sang một phía khác, võ giả Cực Lạc Ma Cung, cho dù phát hiện quả quyết cơ cảnh, ngay khoảnh khắc Sở Hưu ra tay hắn đã thi triển bí pháp huyết độn, toàn thân tỏa ra huyết mang, nhanh chóng chạy theo một hướng khác.

Sở Hưu chỉ nhẹ nhàng vung tay lên, võ giả toàn thân tỏa ra huyết mang kia kêu lên một tiếng thê lương, huyết mang quanh người bắt đầu thiêu đốt với tốc độ gấp mười lần trước đó, chỉ trong nháy mắt đã đốt sạch khí huyết, hóa thành xác khô!

Vương Dật Chi nhìn người trước mặt, trong lòng chi có một ấn tượng, cường đại, vô cùng cường đại.

Mọi chuyện diễn ra như một giấc mơ, người trước mặt đột nhiên xuất hiện, cứu hắn trong nỗi sợ hãi sinh tử tuyệt vọng, mọi chuyện khiến hắn không phản ứng kịp.

Nửa ngày sau, Vương Dật Chi mới hỏi với giọng khàn khàn: “Ngươi là...”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Ngươi không cần hỏi ta là ai, ngươi chỉ cần biết ta có thể giúp ngươi hủy diệt Cực Lạc Ma Cung là đủ.

Ngươi cũng không cần lo chuyện ta lợi dụng ngươi, hiện giờ ngoài cái mạng ra thì ngươi còn có gì để lợi dụng?’

Gương mặt Vương Dật Chi lộ ra thần sắc phức tạp, cuối cùng cười khổ lắc đầu nói: “Đúng vậy, ta đã không còn gì cả.

Mạng của ta là do ngươi cứu, cho dù ngươi muốn tính mạng của ta, ta cũng chỉ có thể giao cho ngươi.”

Nói đến đây, gương mặt Vương Dật Chi lại hiện lên ý hận âm trầm: “Nhưng cho dù chết ta cũng muốn kéo Cực Lạc Ma Cung chôn cùng! Hủy diệt Cực Lạc Ma Cung, cần ta làm gì?”

“Rất đơn giản, ta chỉ cần ngươi nghe lời là được!”

Gương mặt Sở Hưu bị mặt nạ che phủ, chỉ có hai mắt để lộ, toát lên vẻ âm trầm.

...

Tại một mật thất sâu trong Cực Lạc Ma Cung, từng tiếng kêu gào thê lương vang lên từ trong đó.

Đệ tử canh giữ bên ngoài nghe âm thanh đó, cảm nhận được khí tức bên trong lan ra, sắc mặt không khỏi trắng bệch.

Một khắc sau cánh cửa lớn mới mở ra, Nhan Bi Phong đi từ trong ra, kéo theo một thi thể khổng lồ, như người lại như thú, trên thi thể khổng lồ lại có một cái đầu người dữ tợn, khiến người xem rùng mình.

“Chế tác thi quỷ thất bại, ghi chép lại. Chân linh pha trộn quá mức hung dữ, không cách nào điều khiển, cố cưỡng ép quy phục chỉ khiến chân linh tự nổ.

Lần sau chế tạo thi quỷ phải bảo người dưới tìm một số võ giả ý chí cứng cỏi, vô thanh vô tức cướp đoạt nguyên thần của đối phương, làm thành phần chủ chốt cho chân linh của thi quỷ.

Đúng rồi, xử lý chỗ rác rưởi này đi.”

Nhan Bi Phong căn dặn võ giả thuộc hạ vài câu rồi vẫy tay một cái, lại gọi một lão già tới, nhíu mày hỏi: “Lão Công Tôn, ta bảo ngươi điều tra nguyên nhân cái chết của Minh Huyền Vũ và vì sao phân điện bị hủy diệt. Đã qua bao lâu như vậy rồi, ngươi đã tra rõ chưa?”

Lão già kia vội vàng nói: “Bẩm cung chủ, đã điều tra xong, là đám man tộc sâu trong khu vực Nam Man liên thủ gây ra. Dường như bọn chúng cực kỳ căm hận Cực Lạc Ma Cung chúng ta, hơn mười bộ lạc liên thủ tấn công khiến cho phân điện bị đám man tộc công phá triệt để, không còn ai sống sót.”

Nhan Bi Phong cau mày nói: ”Ngươi có chắc là không có người ngoài xuất thủ không? Minh Huyền Vũ kia đã nói với ta, đám nhân tộc kia đều là loại ích kỷ, với đầu óc của bọn chúng không thể có chuyện hợp tung liên hoành mới đúng.”

Trưởng lão Công Tôn thận trọng nói: “Tuy đầu óc đám man tộc kia không được tốt, nhưng đám tế ti trong man tộc vẫn rất tỉnh táo.

Trước đây điện chủ Minh Huyền Vũ còn tự giới hạn khi bắt giữ đám man tộc, nhưng thời gian gần đây điện chủ muốn chế tạo Chu Thiên Ma Thần đại trận, đã tiêu hao không ít cơ thể của cao thủ man tộc. Bên phía Minh Huyền Vũ điện chủ bắt đám man tộc hơi vội vàng một chút, có lẽ chính vì vậy nên đám man tộc mới liên thủ gây ra bạo động.”

Nhan Bi Phong đưa mắt nhìn sang phía Công Tôn trưởng lão, trong mắt không mang chút sát ý nào, nói rất bình thản: “Ý của trưởng lão là bản tôn sai rồi?”

Công Tôn trưởng lão run lên lẩy bẩy, vội vàng nói: “Cung chủ đừng hiểu lầm, ta không có ý này, là Minh Huyền Vũ chủ quan, không phòng bị cho tốt.”

Người trong Cực Lạc Ma Cung đều biết vị cung chủ của mình là kẻ điên.

Tuy tính cách cung chủ Cực Lạc Ma Cung đời nào cũng khá cực đoan, nhưng Nhan Bi Phong là một trong số những kẻ cực đoan điên cuồng nhất, đúng là không còn tính người.

Trong Cực Lạc Ma Cung mọi lời nói của hắn đều là nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi dám làm trái, hắn sẽ lập tức ra tay giết người, không chút cố kỵ, cũng chẳng quan tâm ngươi là trưởng lão hay điện chủ.

Có một cấp trên như vậy, toàn bộ Cực Lạc Ma Cung đều cực kỳ cẩn thận, không dám trái ý hay mạo phạm tới Nhan Bi Phong.

Nhan Bi Phong hừ lạnh một tiếng nói: “Tiếp tục phái người thăm dò, ta cảm thấy trong chuyện này có gì đó không đúng.

Nếu chỉ đơn giản là bạo loạn của man tộc, vậy ta sẽ tới Nam Man một chuyến. Vừa hay gần đây lại thiếu vật liệu chế tạo Chu Thiên Ma Thần đại trận.

Ngoài ra, lão già Công Tôn, sao ta cảm thấy ngươi có vẻ không yên lòng? Rốt cuộc trong cung đã xảy ra chuyện gì?”

Công Tôn trưởng lão ánh mắt lóe lên vẻ đau buồn: “Đứa cháu trai mà lão hủ thương yêu nhất bị một kẻ thù hận với Cực Lạc Ma Cung ta giết chết. Ta đã phái người đuổi giết hắn, nhưng bây giờ vẫn chưa trở về, chắc có gì bất ngờ.”

Đối với Nhan Bi Phong, đây chỉ là chuyện nhỏ. Trong giới võ lâm Nam Vực này số thế lực căm thù Cực Lạc Ma Cung của hắn không phải chỉ là một hai nhà, nhưng có làm gì được?

Cho nên Nhan Bi Phong chỉ vỗ vai Công Tôn trưởng lão rồi nói: ”Lão Công Tôn, càng già càng dẻo dai, con trai đã lắm, cháu trai càng nhiều. Chết đứa này rồi thì sinh thêm mấy đứa. Mấy chuyện lặt vặt như vậy nên nghĩ thoáng một chút, có phải ngày đầu tiên ngươi bước chân vào giang hồ đâu.”

Nhìn Nhan Bi Phong rời khỏi, Công Tôn trưởng lão cũng thấy bất đắc dĩ.

Tuy hắn biết Nhan Bi Phong nói vậy là an ủi mình, nhưng vì sao những lời an ủi này nghe lại như chế nhạo?

Bạn cần đăng nhập để bình luận