Côn Luân Ma Chủ

Chương 1567: Ý tưởng lớn mật 2

Người này am hiểu nhất là trận pháp dựa thế của Đạo môn, mượn thế của thiên địa, diễn hóa thành lực lượng trận pháp, có lúc bố trí một trận pháp mà không cần bất cứ ngoại lực gì điều động, hoàn toàn dựa vào lực lượng thiên địa hoặc địa hình đặc thù để vận hành.

Vị thứ hai là đại tông sư trận đạo trong Cung Phụng Đường của hoàng thất Đông Tề, Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng.

Trận đạo của người này không theo những quy tắc bình thường, đủ loại tư tưởng kỳ diệu, tầng tầng lớp lớp, đạo của hắn có phần tà tính, nhiều lần dùng mạng người tế sống bày trận, cho nên mới bị gọi là Trận Quỷ Vương.

Nhưng trình độ trận đạo của người này hơn ta rất xa, trước đây ta còn nghiên cứu không ít trận pháp của hắn, nhiều chỗ tinh diệu tuyệt luân, tư tưởng đột phá, khiến người ta kinh ngạc không thôi.”

Viên Cát đại sư cảm thán xong lại cẩn thận quan sát Sở Hưu.

Hắn cũng biết hai người mà mình nhắc tới hơi khó.

Chân Vũ Giáo không cần nhiều lời, người của Tam Đại Đạo Môn, Đạo môn là đại địch, làm sao bọn họ chịu giúp mình?

Còn về Trận Quỷ Vương - Triều Hoàng, đối phương cũng không phải nhân sĩ chính đạo, cho đủ lợi lộc là được.

Nhưng vấn đề là hiện tại đối phương đang trong Cung Phụng Đường của triều đình hoàng thất Đông Tề, toàn bộ triều đình Đông Tề, có gần nửa trận pháp là từ tay hắn.

Có thể nói một khi người khác có được Triều Hoàng, phân nửa trận pháp của triều đình Đông Tề sẽ thành vô dụng, nếu phương pháp phá trận lọt khỏi miệng Triều Hoàng, đây sẽ là đại kiếp nạn đối với triều đình Đông Tề.

Cho nên theo Viên Cát đại sư thấy, Sở Hưu muốn tìm ai tới cũng là khó càng thêm khó.

Nhưng sau khi nghe xong Sở Hưu lại trực tiếp vung tay lên nói: “Được rồi, chuyện này cứ giao cho ta, ngươi nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành trận pháp ở nơi này đi, sau đó chuẩn bị chuyện tiếp dẫn Vô Căn Thánh Hỏa.”

Nói xong, Sở Hưu trực tiếp sử dụng con đường nối hai thế giới trở về, Ngụy Thư Nhai cũng đi theo để đề phòng bất trắc. Dù sao hiện giờ lực lượng dưới hạ giới đang trống rỗng, đại đa số tâm phúc chân chính dưới trướng đều ở Đại La Thiên.

Vừa về hạ giới, Chử Vô Kỵ canh giữ ngoài cổng, thấy Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai về, Chử Vô Kỵ kinh ngạc nói: “Sao về nhanh vậy?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Trở về tìm hai người.”

Nói đoạn, Sở Hưu thuật lại cho Chử Vô Kỵ mọi chuyện.

Hai mắt Chử Vô Kỵ sáng bừng lên: “Thú vị thú vị, ta đi cùng ngươi một chuyến, tên Triều Hoàng kia có chút giao tình với ta, ta có thể nói vài lời.”

“Ồ? Triều Hoàng cũng là người trong Ma đạo?”

Chử Vô Kỵ lắc đầu nói: “Không phải, đừng quên Ngụy Quốc của ta trước kia là chư hầu của Đông Tề. Đông Tề từng giúp đỡ Ngụy Quốc xây dựng trận pháp, người được phái tới chính là Triều Hoàng này. Kẻ này đúng là quái nhân, tính cách kỳ dị, ngươi muốn dùng hắn cần phải độ lượng một chút, đừng nổi giận giết hắn là được.”

Sở Hưu gật đầu nói: “Cái này thì ta hiểu, ta mà là loại tùy tiện giết người à?”

Chử Vô Kỵ nghe vậy thầm bĩu môi, không tỏ ý kiến.

Trong Chân Vũ Giáo ở Đông Tề, hương hỏa hưng thịnh, thậm chí còn hưng thịnh hơn mấy năm trước nhiều.

Sở Hưu liên tiếp diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, Bắc Yên lại đang diệt phật, có thể nói chỉ trong một đêm mà uy thế của Phật tông suy giảm cực lớn, thậm chí lan tới cả Đông Tề.

Trong biên cảnh Đông Tề đã có không biết bao nhiêu chùa miếu đóng cửa, hòa thượng cũng bắt đầu hoàn tục.

Dân chúng không thể tới chùa miếu lễ bái, cho nên tới đạo quan. Dù sao đối với bọn họ mà nói Đạo Tổ với Phật tổ ngoài một có tóc một không ra thì cơ bản không có gì khác biệt. Dù sao lạy ai cũng là cầu con cầu phát tài cầu duyên, có tác dụng thì tốt, không được thì đổi sang lạy người khác.

Sở Hưu tới dưới Chân Vũ Giáo, nhìn dáng vẻ phồn hoa của Chân Vũ Giáo, y còn tặc lưỡi thở dài: “Chân Vũ Giáo có được ngày nay cũng là nhờ ta. Các ngươi nói xem, liệu có phải Chân Vũ Giáo nợ ta một ân tình không?”

Trong Chân Vũ Giáo, Lục Trường Lưu và các võ giả Chân Vũ Giáo đều đang nhắm mắt tu hành trong đại điện.

Trên bức tượng Đạo Tôn của Chân Vũ Giáo, nghe nói có đạo uẩn mà Đạo Tôn để lại năm xưa, tu luyện bên dưới có thể tăng cường lĩnh ngộ đạo uẩn.

Lúc này Lục Trường Lưu đột nhiên mở mắt ra nói: “Sao ta cứ có cảm giác tâm thần không yên nhỉ?”

Những người khác kinh ngạc nhìn Lục Trường Lưu, không biết hắn đang nghĩ tới chuyện gì.

Trước mắt Chân Vũ Giáo bọn họ hương hỏa hưng thịnh, rốt cuộc uy thế của Đạo môn cũng lấn át Phật tông, chưởng giáo còn lo lắng điều gì?

Đúng lúc này, một đệ tử Chân Vũ Giáo lại vội vội vàng vàng đẩy cửa vào, vẻ mặt kinh hãi, run rẩy tới mức không nói được một câu hoàn chỉnh.

“Trấn định! Trời còn chưa sập, vội cái gì!”

Lục Trường Lưu quát lớn, âm thanh ẩn chứa lực lượng bình ổn tâm trạng, có vậy mới khiến đệ tử kia bớt kinh hãi.

"Sở Hưu đến rồi!"

Bốn chữ này vừa vang lên, toàn bộ Chân Vũ Giáo đều biến sắc.

Bây giờ bọn họ thà rằng trời sập chứ không muốn nghe thấy bốn chữ này.

Vừa hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện xong, Sở Hưu lại tới Chân Vũ Giáo làm gì? Chẳng lẽ y định hủy diệt Chân Vũ Giáo hay sao?

Không đợi bọn họ phản ứng lại, phía sau lưng đệ tử kia, Sở Hưu đã dẫn người đẩy cửa đi vào.

Y cười khẽ nói: “Chư vị đạo trưởng chớ trách ta vô lễ, nhưng đệ tử của Chân Vũ Giáo các ngươi đúng là dễ kích động quá. Ta vừa báo họ tên, hắn đã kinh hãi bỏ chạy, thậm chí không buồn thông báo. Chẳng lẽ gương mặt Sở Hưu ta đáng ghét đến vậy sao? Hay là ta ăn thịt người à?”

Là phúc thì không phải là họa, là họa thì không tránh được.

Lục Trường Lưu hít sâu một hơi nói: “Môn hạ đệ tử trẻ tuổi không hiểu quy củ, mong Sở giáo chủ thứ lỗi.”

Trước khi Sở Hưu hủy diệt Đại Quang Minh Tự và Tu Bồ Đề Thiền Viện, thật ra võ lâm Chính đạo không coi Sở Hưu ngang với Độc Cô Duy Ngã. Chức vị giáo chủ Ma Giáo vĩnh viễn là của Độc Cô Duy Ngã, còn Sở Hưu chỉ là chủ nhân của Côn Luân Ma Giáo.

Còn bây giờ, mọi người không thể không thừa nhận địa vị hiện tai của Sở Hưu, giáo chủ Côn Luân Ma Giáo, danh xứng với thực.

Sở Hưu vung tay lên nói: “Chuyện nhỏ thôi, ta sẽ không so đo với một người trẻ tuổi. Thật ra ta tới đây chỉ là tìm người mà thôi.”

Nói đoạn, Sở Hưu đưa mắt nhìn mọi người ở đây, điềm nhiên nói: “Xin hỏi, vị nào là điện chủ Tử Vi Điện, Pháp Nguyên Chân Nhân - Gia Cát Thanh Sơn?”

Trong số các đạo sĩ ở đây, một lão đạo sĩ thân hình gầy gò cao ráo, dáng vẻ tiên phong đạo cốt chợt sững người, thân thể cũng vô thức co rụt lại.

Bị một giáo chủ Ma giáo hung danh hiển hách như Sở Hưu để mắt tới, cảm giác này không dễ chịu gì.

Lục Trường Lưu vội vàng nói: “Xin hỏi Sở giáo chủ,, Gia Cát sư đệ có chỗ nào đắc tội với Sở giáo chủ hay Côn Luân Ma Giáo? Ta tin trong chuyện này chắc chắn có hiểu lầm gì rồi.

Theo ta được biết, mấy năm gần đây Gia Cát sư đệ chưa từng ra khỏi Chân Vũ Giáo nửa bước, vẫn luôn ở trong Chân Vũ Giáo, một lòng nghiên cứu trận pháp.”

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Lục chưởng giáo không cần căng thẳng, Gia Cát đạo trưởng tu vi trận đạo thiên hạ vô song, ta cũng được nghe danh.

Cho nên ta muốn nhờ Gia Cát đạo trưởng giúp ta bố trí một trận pháp.

Lần này ta tới đây không phải để gây chuyện mà là tới mời người.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận