Côn Luân Ma Chủ

Chương 906: Thú vị 1



Xưa nay trên giang hồ số người dùng thân phận tán tu tu luyện tới tông sư võ đạo chỉ là số ít, còn người có thể lên tới Chân Hỏa Luyện Thần đã ít lại càng ít. Phương Kim Ngô chính là một trong số đó, Sở Hưu cũng từng nghe tới tên hắn.

Người này vừa chính lại vừa tà, nghe nói nửa đời trước cực kỳ bấp bênh, trước đây cũng từng tung hoành trên võ lâm Bắc Yên, tuổi tác nhỏ hơn lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành một chút, có điều cũng phải hơn ba trăm tuổi, đã bước vào giang hồ khí huyết suy yếu.

Tuổi tác đã cao, Phương Kim Ngô liền bế quan trong Không Sơn Cốc tại Yến Nam, cái danh Không Sơn Cốc Chủ cũng từ đó mà ra.

Có điều Phương Kim Ngô chỉ bế quan ẩn thế chứ không phải như lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dùng mọi phương pháp để sống tạm bợ, được thêm ngày nào hay ngày đó.

Mai Khinh Liên nhíu mày nói: ”Nhậm Thiên Lý là đệ tử Phương Kim Ngô thu nhận sau khi bế quan tu hành, thiên phú xuất sắc, tốn không tới ba mươi năm đã bước vào cảnh giới tông sư võ đạo. Hơn nữa sư phụ hắn không phải người tông môn thế gia, cho nên triều đình Bắc Yên cũng rất yên tâm, chứng kiến chiến công của hắn bèn đề bạt hắn lên chức cao.

Hơn nữa hắn có một nửa thân phận là người trong giang hồ, cho nên khi ngươi chưa tới, đại đa số những chuyện liên quan tới giang hồ Bắc Yên đều do Nhậm Thiên Lý xử lý.

Người trẻ tuổi vừa rồi hẳn là sư đệ của Nhậm Thiên Lý, Trần Kim Đình. Nghe nói mấy năm gần đây lại Phương Kim Ngô lại thu một thanh niên làm đệ tử, chắc là Trần Kim Đình này.”

“Nói vậy là ta cản đường người ta rồi?”

Chẳng trách trước đó y luôn cảm thấy Phương Kim Ngô kia có địch ý rất lớn với mình, hóa ra Phương Kim Ngô đã ngứa mắt với mình từ trước rồi.

Đương nhiên Sở Hưu không để ý tới chuyện này, trên giang hồ này rất nhiều người khó chịu với y, thêm Phương Kim Ngô cũng chẳng khác biệt bao nhiêu.

Đúng lúc này, Bạch Vô Kỵ lại trực tiếp đi về phía Sở Hưu, hắn đứng bên cạnh Sở Hưu nói: “Sở đại nhân, đã lâu không gặp.”

Giọng nói Bạch Vô Kỵ mang theo ý thổn thức, Sở Hưu cũng không ngờ Bạch Vô Kỵ lại chủ động tới chào hỏi mình.

Sở Hưu cùng Bạch Vô Kỵ xem như người quen, hai bên biết nhau từ lúc còn ở cảnh giới Tiên Thiên.

Chỉ có điều đừng nói so với người đã nhảy khỏi Long Hổ Bảng như Sở Hưu, cho dù đem đám người Tạ Tiểu Lâu ra so sánh, Bạch Vô Kỵ cũng chẳng thể sánh bằng. Tu luyện tới giờ Bạch Vô Kỵ vừa vặn đạt tới cảnh giới Ngũ Khí Triều Nguyên, hơn nữa sức chiến đấu còn chưa được tôi luyện, chiến lực chắc chắn không quá mạnh.

Cho nên tới giờ hai bên đã là người của hai thế giới, thậm chí Sở Hưu còn lười đi gây sự với Bạch Vô Kỵ. Đương nhiên điều kiện kiên quyết là Bạch Vô Kỵ đừng chọc vào y.

Thấy Bạch Vô Kỵ không có địch ý gì, Sở Hưu cũng gật đầu nói: “Đúng vậy, quả thật lâu rồi không gặp.”

Bạch Vô Kỵ cầm chén rượu lên, giơ về phía Sở Hưu nói: “Sở huynh, ngày trước hai ta có chút mâu thuẫn, có điều khi đó mọi người đều còn trẻ tuổi nóng tính. Nhiều năm như vậy, ta đã nghĩ thông rồi, thuở niên thiếu ta luôn bị những ân ân oán oán kia quấy nhiễu, đúng là nực cười.

Giờ trong thế hệ chúng ta, ngươi cùng Tiểu Thiên Sư đã bước ra khỏi Long Hổ Bảng, tiền đồ tương lai không thể ước lượng được. Ta sinh cùng thời với bậc tuấn kiệt như các ngươi, là bi ai nhưng cũng là may mắn. Xin kính một ly!”

Nói xong, Bạch Vô Kỵ tiến tới mời Sở Hưu một ly sau đó trực tiếp quay người bỏ đi.

Mai Khinh Liên kinh ngạc nói: “Chu oa, tiểu tử Bạch gia này có vẻ nghĩ thông rồi, thật hiếm thấy.”

Sở Hưu uống một chén, lén lút nhét cho Mai Khinh Liên một trang giấy, bên trên không có chữ viết nhưng nhìn kỹ lại sẽ thấy nó được dùng nội lực cương khí cực kỳ tinh tế ép ra kiểu chữ, một thời gian sau sẽ tiêu tán.

Trên giấy chỉ viết một câu, có vẻ được ghi lại trong lúc vội vàng.

“Sở huynh cứu ta! Ta nguyện lấy tung tích một bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú để nhờ Sở huynh cứu ta một lần!”

Trước đó khi Bạch Vô Kỵ tới nói với y những lời đó, y lập tức cảm thấy có phần không đúng, vì Bạch Vô Kỵ không như đang giả vờ.

Bạch Vô Kỵ không có tật xấu gì lớn, khuyết điểm duy nhất có lẽ là quá kiêu ngạo.

Ngày xưa ở Bắc Yên, đừng nói Sở Hưu, ngay cả Nhiếp Đông Lưu hắn cũng coi thường.

Sau này tới giang hồ, hắn vẫn tự phụ coi tất cả mọi người trên Long Hổ Bảng là một lũ tầm thường.

Mãi tới khi bị một kiếm của Thẩm Bạch đánh trọng thương, bị đả kích nặng nề, tính tình hắn mới ổn định hơn chút.

Có điều những lời vừa rồi căn bản không giống Bạch Vô Kỵ lúc bình thường. Mãi tới khi uống chén rượu mời, Bạch Vô Kỵ đưa tờ giấy kia cho y, Sở Hưu mới khẳng định mình không đoán sai. Bạch Vô Kỵ quả thật có vấn đề, có chú băn khoăn, thậm chí tới mức không dám nói rõ.

Nội dung trên giấy chắc chắn được viết vội vàng khi thấy Sở Hưu, tổng cộng chỉ có hai ý. Một là cứu hắn, hai là chỉ cần cứu được hắn, Bạch Vô Kỵ sẽ giao tung tích một trong bảy bộ Thiên Địa Giao Chinh Âm Dương Đại Bi Phú ra để giao dịch.

Còn rốt cuộc trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hắn đang gặp nguy cơ gì, muốn mình cứu thế nào, bên trên đều không viết. Hay nên nói Bạch Vô Kỵ không có thời gian viết nhiều thứ như vậy.

Mai Khinh Liên kinh ngạc truyền âm nói: “Thế này là sao?”

Gương mặt Sở Hưu nở một nụ cười không thể nắm bắt nói: “Ta cũng không biết rốt cuộc có ý gì, ta chỉ biết chuyện này rất thú vị.”

Vốn ta cho rằng lần này tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chỉ là đi ngang qua cho có mà thôi, không ngờ lại gặp một chuyện thú vị như vậy.

Bạch gia của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành rốt cuộc đang ẩn giấu bí mật gì?

Lúc này trên ghế chính, Bạch Hàn Phong thấy hành động của Bạch Vô Kỵ không khỏi cau mày: “Thành chủ, Vô Kỵ tới tìm Sở Hưu làm gì? Hắn đang có ý xấu gì?”

Bạch Hàn Thiên thản nhiên nói: “Thấy tuấn kiệt thời đại này như Sở Hưu đương nhiên phải cảm khái chút rồi. Yên tâm đi, nó là con ta, lại là người thừa kế mà Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành toàn lực bồi dưỡng. Vì Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nó nên trả giá như vậy, vì đại cục, nó cũng phải biết nên làm thế nào.”

Bạch Hàn Phong thở dài lắc đầu. Nếu không phải vì đại cục, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng không nỡ để tuấn kiệt trẻ tuổi có thiên phú như Bạch Vô Kỵ hy sinh.

“Sắp tới giờ rồi. thành chủ, chuẩn bị bắt đầu thôi.” Bạch Hàn Phong nói.

Bạch Hàn Thiên gật nhẹ đầu đứng dậy trầm giọng nói với mọi người: “Chư vị tới Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành ta chúc thọ đã không phải lần đầu. Có điều ta vẫn nên nói vài lời cảm tạ. Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta cảm ơn chư vị đã động viên.”

Mọi người ở đây nghe vậy âm thầm khinh bỉ.

Ngươi cũng biết không phải lần chúc thọ đầu tiên sao còn phải ra cái vẻ này? Nhất quyết phải làm tới tận khi lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chết mới thôi à?

Có điều mọi người ở đây không ai dám nói thêm gì, coi như nể mặt Bạch Hàn Thiên.

Lúc này Bạch Hàn Thiên còn cảm thấy mình làm rất tốt, hắn trầm ngâm một chút rồi nói: “Có điều tiệc mừng thọ lần này không như lúc trước. Hôm nay là ngày mừng thọ bốn trăm tuổi của lão tổ nhà chúng ta, cho nên khi chư vị ra về Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chúng ta cũng có chút quà tặng lại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận