Côn Luân Ma Chủ

Chương 1466: Một đao

Còn giao tình giữa hắn và Lâm Nhai Tử mấy năm trước, đứng trước lợi ích này thì có tính là gì? Cùng lắm thì khi động thủ mình không quá nặng tay là được.

Thật ra mấy năm nay thực lực của Cửu Phượng Kiếm Tông cũng tạm được, tiếc là sau khi phụ thân của Lâm Nhai Tử qua đời, Cửu Phượng Kiếm Tông càng ngày càng kém.

Thực lực không đủ, không giữ được bảo vật, vậy không thể trách người khác tham lam được.

Đúng lúc này, một đệ tử hốt hoảng chạy vào nói: “Chưởng môn, người của Cửu Phượng Kiếm Tông đánh tới cửa rồi!”

Phương Trường Hà nhíu mày, thoáng lộ vẻ kinh ngạc: “Lâm Nhai Tử còn có lá gan làm vậy ư? Đúng là ta coi thường hắn rồi. Ra ngoài xem xem rốt cuộc là chuyện gì khiến cho Lâm Nhai Tử có dũng khí chủ động xuất thủ.”

Không phải Phương Trường Hà tự đại mà là hắn thật sự không để Lâm Nhai Tử trong mắt.

Hắn là võ giả xuất thân từ đại phái Chiến Võ Thần Tông ở Nam Vực, cho dù bây giờ bị trục xuất khỏi tông môn, nhưng võ nghệ vẫn còn.

Đệ tử xuất thân từ đại phái đỉnh phong như hắn, được dạy dỗ và cung cấp tài nguyên vượt xa võ giả bình thường như Lâm Nhai Tử.

Tuy Cửu Phượng Kiếm Tông cũng có thể truy ngược tới đại phái Huyền Thiên Cảnh tại Bắc Vực, nhưng đó là chuyện vài trăm năm trước, không liên quan gì tới Lâm Nhai Tử hiện tại.

Khi Phương Trường Hà dẫn người ra ngoài, thấy tinh nhuệ của Cửu Phượng Kiếm Tông đều ở đây, hắn cười lạnh một tiếng nói: “Lâm Nhai Tử, bố trí thế trận lớn như vậy cho ai xem cơ chứ? Chắc ngươi không nghĩ chút lực lượng cỏn con đó mà diệt được Trường Hà Phái của ta đấy chứ?”

Lâm Nhai Tử tức giận nói: “Phương Trường Hà! Năm xưa khi ngươi tới Phương Lâm Quận, ta nào có bạc đãi ngươi, khi Thanh Phong Hải của ngươi vừa thành lập ta còn giúp đỡ ngươi không ít tài nguyên. Bây giờ ngươi báo đáp ta như vậy đấy à?”

Phương Trường Hà điềm nhiên nói: “Đúng là nhận ơn một vũng nước phải báo ơn bằng cả con suối, nhưng Lâm Nhai Tử, làm người đừng quá tham lam, cũng đừng coi người khác là loại ngu ngốc.

Năm xưa Cửu Phượng Kiếm Tông của ngươi đắc tội với vài đại phái, an nguy trong sớm tối, vừa đúng lúc ta xuất hiện. Ngươi đưa chút ơn huệ nhỏ nhoi mà coi ta làm tấm khiên chắn, mấy chuyện này ta đều biết nhưng không nói gì, cũng giúp ngươi ngăn cản đám người kia.

Kết quả bây giờ ngươi lại lấy mấy chuyện ân tình cỏn con đấy ra nói, ngươi tưởng ta là ngu ngốc hay sao?

Cửu Phượng Kiếm Tông các ngươi không thể bảo vệ Thiên Tuyệt Kiếm Điển, còn không muốn giao ra, vậy đừng trách mấy phái chúng ta độc ác!”

Lâm Nhai Tử vẻ mặt phẫn nộ còn định nói gì đó, Sở Hưu lại vung tay lên nói: “Được rồi, nhiều lời như vậy đã thấy mệt chưa? Đã đến lúc trở mặt rồi, còn quan tâm ân tình với không ân tình gì nữa, cứ ra tay giết người là được.”

Trước đó Phương Trường Hà còn không chú ý tới Sở Hưu, dù sao Sở Hưu không cố ý thể hiện khí thế, lại thêm bề ngoài của y rất trẻ trung, rất dễ bị người khác ngộ nhận là đệ tử hay tùy tùng của Lâm Nhai Tử.

Nhưng tới khí mở miệng, sắc mặt của Phương Trường Hà mới nghiêm nghị hẳn lên.

Vì hắn phát hiện, không ngờ mình không thể nhìn thấu tu vi của người trẻ tuổi trước mặt!

“Rốt cuộc các hạ là ai?”

Phương Trường Hà cẩn thận mở miệng thăm dò.

Bây giờ hắn đã có thể xác định, Lâm Nhai Tử có dũng khí tới gây sự với hắn có lẽ là vì người trẻ tuổi này.

Sở Hưu lắc đầu nói: “Phương chưởng môn không cần biết ta là ai, dù sao ngươi cũng sắp chết rồi.

Một người chết, không cần biết quá nhiều.”

"Cuồng vọng!"

Phương Trường Hà hừ lạnh một tiếng.

Tuy hắn không nhìn thấu tu vi của người trẻ tuổi trước mặt, nhưng không có nghĩa là hắn sẽ bó tay chịu trói. Rốt cuộc ai mạnh ai yếu vẫn phải đánh mới biết được.

Sở Hưu lắc đầu, không muốn nhiều lời với Phương Trường Hà.

Phá Trận Tử rời vỏ, ánh sáng sắc bén lóe lên ngay khoảnh khắc rút đao, chỉ riêng lực lượng cường đại trên thân đao đã khiến người khác tâm thần chấn động.

Lâm Nhai Tử thầm nghĩ, quả không hổ danh truyền nhân của Cổ Tôn, chỉ riêng thanh đao này đã không phải vật phàm rồi.

Phương Trường Hà lại âm thầm run rẩy, người dùng đao này chắc chắn không phải loại phàm tục.

Tay hắn niết quyền ấn, chỉ trong chớp mắt thân thể đã như nối liền với mặt đất bên dưới, nắm tay đánh xuống như dãy núi dựng thẳng.

Bất động như núi, có thể ngăn cản nhật nguyệt. Động như núi lở, Thái Sơn sụp đổ.

Lâm Nhai Tử ở bên cạnh nhanh chóng giải thích: “Đây là bí kỹ của Chiến Võ Thần Tông, Bàn Sơn, có thể công có thể thủ, quyền thế bách biến. Sở huynh đệ phải cẩn thận...”

Hắn còn chưa dứt lời, đao của Sở Hưu đã chém ra.

Chỉ trong chớp mắt, đao mang lóng lánh xuyên thủng thiên địa, mọi thứ đều tan vỡ dưới đao này.

Khoảnh khắc này mọi người đều có một loại ảo giác, cứ như dưới đao của Sở Hưu, thiên địa này như bị chia thành hai nửa.

Khi Phương Trường Hà vào thế thủ Bàn Sơn, bất động như núi, có thể ngăn cản nhật nguyệt.

Nhưng đối mặt với đao của Sở Hưu, bất luận núi non nhật nguyệt gì, tất cả đều bị một đao chia thành hai nửa!

Trong thời khắc sinh tử, Phương Trường Hà gầm lên một tiếng, định thiêu đốt tinh huyết liều mạng xuất thủ.

Nhưng tốc độ xuất đao của Sở Hưu quá nhanh, nhanh tới mức vượt qua cả thời gian và không gian, nhanh tới vượt ngoài hành động phản ứng của Phương Trường Hà!

Khi hắn phản ứng lại, thân thể đã bị đao của Sở Hưu chém thành hai nửa, trực tiếp đổ xuống đất, máu tươi nhuộm đỏ mặt đất dưới chân hắn.

Khoảnh khắc này người của cả Cửu Phượng Kiếm Tông lẫn Trường Hà Phái đều ngây ngốc.

Môn chủ của một phái, cao thủ Chân Hỏa Luyện Thần lại bị người ta xuất một đao chém chết, chuyện này khiến bọn họ cực kỳ chấn động.

Khoảng vài giây sau người của Trường Hà Phái mới phản ứng lại, lao nhao kêu la bỏ trốn.

Sở Hưu thản nhiên nói với Lâm Nhai Tử đang đứng ngây ra tại chỗ: “Lâm tông chủ, ngươi còn chờ gì nữa? Còn đợi tiếp người ta chạy mất dạng bây giờ.

Cho dù ngươi không muốn diệt cỏ tận gốc nhưng Thanh Phong Hải có nhiều võ giả đệ tử như vậy, chẳng lẽ ngươi không định thu nhận à?”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Lâm Nhai Tử mới phản ứng lại, gật đầu lia lịa, lập tức dẫn các đệ tử thu dọn tàn cuộc.

Không biết vì sao, bây giờ Lâm Nhai Tử nhìn Sở Hưu lại có cảm giác hơi sợ hãi.

Hắn biết là vì sao, đó là nỗi sợ hãi trước thực lực.

Thực lực của Phương Trường Hà còn mạnh hơn Lâm Nhai Tử, kết quả hắn còn không đỡ được một chiêu của Sở Hưu.

Có lẽ có nguyên nhân là hắn không phản ứng kịp, nhưng thực lực của Sở Hưu cũng cao tới mức khiến người ta kinh hãi.

Nửa ngày sau, khi Cửu Phượng Kiếm Tông hoàn toàn tiếp quản Trường Hà Phái, Lâm Nhai Tử mới hỏi: “Sở huynh đệ, tiếp theo chúng ta làm thế nào?”

Không biết từ lúc nào, thái độ của Lâm Nhai Tử đối với Sở Hưu đã trở nên cung kính, có lẽ ngay bản thân hắn cũng không ý thức được điều này.

Sở Hưu nhìn về phương xa, lạnh nhạt nói: “Đương nhiên là thừa thế xông lên, giải quyết nốt hai phái còn lại.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận