Côn Luân Ma Chủ

Chương 1390: Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử 2

“Doanh lão tiên sinh, phải cẩn thận mấy thứ của Ma đạo.

Truyền thừa của Thương Thủy Doanh thị các ngươi đã không yếu rồi, chuyển sang tu luyện Ma đạo là được không bù nổi mất.”

Lão tổ Doanh gia cười ha hả nói: “Ai bảo ta tu luyện Ma đạo? Võ đạo cần tham khảo, ta lấy để nghiên cứu không được hay sao?”

Nói xong, lão tổ Doanh gia cũng lao tới giao chiến với pháp tướng Rama.

Rama lấy một địch hai nhưng vẫn ngăn cản cả hai người, có thể nói là không dễ dàng gì.

Những võ giả bên dưới thấy mọi người đã giao thủ, ai nấy lao nhao ra tay, tranh giành đánh đấm hỗn loạn.

Trần Thanh Đế vốn không định xuất thủ, hắn chỉ định xem trò.

Võ đạo của hắn không cần công pháp gì khác tăng cường, cũng không cần tham hảo, hắn chỉ cần kiên trì theo con đường của mình là được.

Nhưng nơi này vốn chật hẹp, không biết ai ra tay khiến một luồng kiếm cương chém về phía Trần Thanh Đế. Chuyện này đã chọc giận, khiến hắn đấm ra một quyền, lực lượng cường đại lập tức quét ngang qua đám người.

Sau khi Trần Thanh Đế gia nhập, đám người giao chiến hỗn loạn.

Cường giả Thiên Địa Thông Huyền xuất thủ như bài sơn đảo hải, kết quả tới đây lại phải thu liễm lực lượng.

Nhưng cho dù thu liễm lực lượng, nơi này cũng chỉ là một hang động nho nhỏ, cho dù có trận pháp gia cố cũng không chịu nổi sức mạnh cường đại như vậy.

Cho nên mới chốc lát sau, toàn bộ hang động đã rung chuyển, thậm chí thi thể ngồi ngay ngắn trên vương tọa bằng đồng xanh cũng lắc lư, một tảng đá xanh đột nhiên rơi xuống đất, phát ra một tiếng ‘cộc’ vang giòn, khiến đám người đang giao thủ ngưng bặt.

Bọn họ đều thấy được phiến đá kia rơi ra từ thi thể của Thiên Khốc Ma Tôn, hiển nhiên trước đó nó nằm trong tay hắn.

Trước khi chết Thiên Khốc Ma Tôn vẫn luôn cầm nó trên tay, liệu có phải chí bảo gì không?

Lăng Vân Tử nhìn Sở Hưu như phát điên trước mặt, hắn trầm giọng nói: “Sở Hưu, dừng tay lại, tiếp tục đánh cũng chẳng có ý nghĩa gì.

Chắc ngươi cũng biết truyền thừa của Côn Luân Ma Giáo đại diện cho điều gì, chúng ta tuyệt đối không thể bỏ qua.

Nhưng truyền thừa của bản thân ngươi đã đủ kinh khủng rồi, thậm chí còn có bí pháp truyền thừa của Độc Cô Duy Ngã. Đối với ngươi thì truyền thừa của hai vị Ma Tôn chỉ là dệt hoa trên gấm mà thôi, tiếp tục đánh ngươi cũng chẳng được lợi lộc gì.

Thế này đi, ta có thể hứa với ngươi, chúng ta sẽ không làm tổn hại thi thể của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn, để ngươi mang ra ngoài. Ngươi thấy sao?

Bằng không, tiếp tục giao chiến toán loạn như vậy, thi thể hai vị Ma Tôn sẽ bị hủy diệt, truyền thừa cũng có thể tổn hại, mọi người ai cũng chịu thiệt, không ai nhận được thứ gì.”

Sở Hưu chần chừ một chút, có vẻ ‘cực kỳ’ khó nhọc gật nhẹ đầu. Lúc này mọi người mới ngừng tay, cùng nhau nhìn về phía phiến đá kia.

Đang thời khắc mẫn cảm như vậy, không ai dám ra tay trước, chỉ có các cường giả như Rama lại gần xem chữ viết trên phiến đá đó.

Nhưng sau khi bọn họ đọc được chữ viết, ai nấy hít một hơi lạnh, bị nội dung trên phiến đá làm cho kinh hãi không nói nên lời.

"Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!"

Tám chữ này như một cơn ác mộng khắc sâu vào lòng bọn họ.

Ma Chủ bất tử, chẳng lẽ năm trăm năm qua rồi mà Độc Cô Duy Ngã còn chưa chết?

Xung quanh lập tức im bặt, nửa ngày sau Trương Đạo Linh của Long Hổ Sơn mới chần chừ nói: ”Ta nghe nói hình như Thiên Khốc Ma Tôn là người tinh thông bói toán thiên cơ nhất trong Ma đạo? Tám chữ này chắc là nội dung mà hắn tính ra?”

Rama nhìn Tiêu Ma Kha sau lưng, trầm giọng nói: “Tới kiểm tra xem.”

Hai mắt Tiêu Ma Kha đã mù nhưng phương diện tính toán thiên cơ lại tiến bộ thêm một bước.

Lần này người của Đại Quang Minh Tự không tới, trong số mọi người hắn là người có năng lực cao nhất về mặt tính toán thiên cơ.

Tiêu Ma Kha cầm phiến đá, hai mắt vốn vô thần lúc này lại tỏa ra từng điểm thần quang.

Một khí tức huyền ảo tới cực điểm truyền vào trong phiến đá kia, chỉ trong chớp mắt ánh sáng đã bùng lên, một khí tức càng thêm huyền ảo lan tỏa.

Tuy khí tức này trông rất huyền ảo nhưng thực chất là lực lượng Thiên Tử Vọng Khí Thuật. Có điều đây không phải suy tính bất cứ thứ gì mà là lực lượng nhân quả đơn thuần tới cực điểm, dung nhập vào thiên địa này, tạo thành lực lượng.

Loại suy tính này dính tới lực lượng nhân quả, đa số mọi người ở đây đều không hiểu được.

Nửa ngày sau Tiêu Ma Kha mới dừng tay, ánh sáng tiêu tán, hắn cười khổ nói: “Đọc không hiểu, xem không rõ, lực lượng này đã dính tới thiên cơ nhân quả, cảnh giới còn cường đại hơn ta. Thiên Khốc Ma Tôn đích thân tính toán ra kết quả, chúng ta vốn không thể nhìn thấu được, trừ phi có một cường giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền tinh thông bói toán nhân quả ra tay mới có thể nhìn thấu được.”

Nghe Tiêu Ma Kha nói vậy, trong lòng mọi người đều trầm xuống, kể cả Đông Hoàng Thái Nhất cũng vậy.

Phải nói trên giang hồ hiện tại trừ nhánh Ẩn Ma ra, không ai hy vọng Độc Cô Duy Ngã lại xuất hiện, vì chuyện này mang ý nghĩa sẽ có một chúa tể của toàn bộ giang hồ đè trên đỉnh đầu bọn họ.

Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử.

Không ai nghĩ Độc Cô Duy Ngã bại, thực ra cho tới bây giờ tất cả mọi người vẫn cho rằng kết quả khả thi nhất của trận chiến năm trăm năm trước là Ninh Huyền Cơ hy sinh bản thân mình, liều mạng đồng quy vu tận với Độc Cô Duy Ngã.

Nhưng Ma Chủ bất tử thì giải thích thế nào? Chẳng lẽ Độc Cô Duy Ngã vẫn còn sống? Hắn đang ở đâu?

Rama khẽ nhíu mày nói: “Không đọc được chút tin tức vụn vặt nào sao?”

Tiêu Ma Kha lắc đầu nói: “Không nhìn ra.”

Đúng lúc này, Tiêu Ma Kha đột nhiên nói: “Bên dưới có cái gì đó.”

Hắn vung tay, hai luồng chân khí đẩy vương tọa bằng đồng xanh ra, để lộ những thứ Sở Hưu giấu bên dưới.

Để tăng tính chân thực, Sở Hưu để không ít đồ tốt ở bên dưới, thậm chí còn có một bộ phận truyền thừa nguyên bản của Vô Tâm Ma Tôn và Thiên Khốc Ma Tôn.

Những công pháp điển tịch kia đều được chôn bên dưới vương tọa, mọi người tuy đỏ mắt nhưng không ai di chuyển, lúc này bọn họ đều nhìn về phía một dải lụa.

Trên dải lụa này không có lực lượng gì, nhưng chính vì vậy bọn họ mới càng nghi hoặc.

Một tấm vải rất bình thường không dính ma khí nhưng lại đặt chung với hàng loạt ma công cường đại, ai thấy cũng nghi ngờ.

Rama vung tay, cương khí dẫn tấm vải trải ra, khiến cho những chứ trên đó xuất hiện trước mặt mọi người, đó một đoạn văn được viết theo giọng điệu Thiên Khốc Ma Tôn.

“Thiên mệnh bất bại, Ma Chủ bất tử!

Đây là tương lai của Thánh Giáo mà lão phu tiêu hao chút tâm huyết của của tính toán ra.

Năm Giáp Thân năm trăm năm sau, Ma Đan của giáo chủ bất diệt, chân linh chuyển thế, trải qua vạn kiếp trở về.

Truyền thừa nơi đây lưu lại cho hậu nhân của Ma đạo chúng ta, kẻ nhận được truyền thừa của ta phải đi theo giáo chủ, lên trên Côn Luân, lại mở ra căn cơ vạn thế của Thánh Giáo ta!

Thánh hỏa bất diệt, Ma đạo vĩnh tồn!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận