Côn Luân Ma Chủ

Chương 1758: Ủ mưu 1

Với thực lực và địa vị hiện tại của Sở Hưu, trưởng lão Lăng Tiêu Tông này chạy tới chất vấn như vậy chẳng khác nào tự tìm đường chết.

Đúng là Sở Hưu muốn liên thủ với Lăng Tiêu Tông, nhưng không nghĩa là y định ăn nói khép nép với Lăng Tiêu Tông. Lăng Tiêu Tông còn đang nợ ân tình của hắn là khác.

Ngô trưởng lão thấy bầu không khí giữa đôi bên căng thẳng, vội vàng đứng ra nói: “Sở đại nhân xin đừng nóng, Lâm trưởng lão không có ý này, hắn cũng chỉ lo lắng cho Vô Song mà thôi.”

Sở Hưu lạnh nhạt nói: “Đâu phải các ngươi không biết tình hình của Đại La Thần Cung ra sao, nóng ruột thì có ích lợi gì?

Đến bây giờ Hiên Viên Vô Song còn không đi ra, e là hắn không ra được rồi.

Chắc Lăng Tiêu Tông các ngươi có lưu lại ấn ký trên người Hiên Viên Vô Song, có lẽ bây giờ các ngươi về Lăng Tiêu Tông là có đáp án.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, đám người Ngô trưởng lão đành bất đắc dĩ thối lui.

Cho dù không nhắc tới ân tình mà Lăng Tiêu Tông bọn họ vẫn còn nợ Sở Hưu, Sở Hưu đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên, đã không phải người có thể tùy tiện tra hỏi.

Võ Tiên và không phải Võ Tiên là hai cấp bậc.

Đám người trò chuyện sau đó trực tiếp rời khỏi Trung Châu.

Trên đường đi, xung quanh không có người ngoài, cuối cùng Mai Khinh Liên mới buông lòng hiếu kỳ, hỏi chuyện Sở Hưu và Ngụy Thư Nhai.

Sở Hưu thuật lại khái quát chuyện về Ninh Huyền Cơ. Rất hiển nhiên, bọn họ cũng không tiếp nhận được chuyện Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết lại có tính cách như vậy.

Mai Khinh Liên không khỏi lắc đầu, tặc lưỡi thở dài: “Quả nhiên không thể tin vào truyền thuyết được, năm trăm năm trước đồn đại đến bây giờ, đã thay đổi hẳn rồi.”

Lục Giang Hà khinh thường nói: “Chẳng qua đám chính đạo kia không có ai ra mặt, đành phải nâng cao lão đạo sĩ Ninh Huyền Cơ như vậy thôi. Đương nhiên nói theo cách khác thì chí cường giả theo tiêu chuẩn của bọn họ vốn không tồn tại.”

Trần Thanh Đế ở bên cạnh nghe xong lại lắc đầu tiếc nuối: “Thất sách, nếu biết Tiên Nhân Ninh Huyền Cơ còn trong Đại La Thần Cung, ta đã vào từ trước rồi.”

Sở Hưu cũng hiếu kỳ hỏi lại: “Trần minh chủ, ta không gặp được ngươi trong khu vực bên trong của Trung Châu. Sau khi đi vào Trung Châu ngươi làm gì vậy?”

Trần Thanh Đế nhún vai nói: “Đương nhiên là đi giết yêu quỷ rồi.

Đám yêu quỷ này không khó giết, chỉ khó đối phó thôi. Giết xong ta tiện tay luyện hóa hồn tinh của bọn chúng, dù sao lực lượng nguyên thần cũng là nhược điểm của ta.

Ta là người ngoài, không muốn đi vào Đại La Thần Cung tu luyện, cho nên có giữ lại hồn tinh cũng vô dụng.

Kết quả không ngờ đám yêu quỷ lại như để mắt tới ta, ta đi tới đâu thì bọn chúng theo đến đó. Hơn nữa yêu quỷ càng giết càng mạnh, thời gian vừa rồi ta vẫn luôn giết yêu quỷ, luyện hóa hồn tinh.

Nhưng đây đúng là đồ tốt, lực lượng nguyên thần của ta tăng cường gấp mấy lần lận.”

Nghe Trần Thanh Đế nói xong, Sở Hưu cũng bó tay, y đã hiểu có chuyện gì xảy ra.

Trần Thanh Đế cũng giống như y, luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ, kết quả bị yêu quỷ quấn lấy.

Điểm khác biệt là sau khi Sở Hưu biết chuyện, y không tiếp tục luyện hóa hồn tinh, còn Trần Thanh Đế vẫn luôn luyện hóa, cho nên bị yêu quỷ bao vây.

Lúc này Sở Hưu lại nhìn sang phía Ngụy Thư Nhai: “Ngụy lão, rốt cuộc lúc trước có chuyện gì xảy ra, ngài vừa vào Trung Châu là bị hút vào nơi đó à?”

Ngụy Thư Nhai cười khổ nói: “Cũng gần như vậy, lúc trước ta vừa giải quyết mấy con yêu quỷ thì phát hiện xung quanh xuất hiện từng vòng xoáy.

Ta còn tưởng đó là thủ đoạn của yêu quỷ, không ngờ lại là biểu hiện của không gian cụ thể hóa.

Sau khi bị hút vào Uổng Tử Thành, ta lập tức bị đám yêu quỷ bao vây, tinh thần lâm vào ảo ảnh. Nếu không có giọng nói của Ninh Huyền Cơ xuyên qua ảo ảnh nhắc nhở ta, lần này ta sẽ thảm rồi.”

Bị một đại địch của Côn Luân Ma Giáo cứu giúp, trong lòng Ngụy Thư Nhai lại dấy lên cảm xúc phức tạp.

Nhưng Lục Giang Hà nhếch miệng, chuyện này vốn là lão già Ninh Huyền Cơ gây ra, thủ phạm chính là hắn.

Ngụy Thư Nhai đổi giọng: “Nhưng đây cũng là một cơ duyên. Trong hồn tinh của đám yêu quỷ kia không chỉ có lực lượng nguyên thần mà còn ẩn chứa nguyên khí tinh thuần tới cực hạn.

Ta chống cự được ảo ảnh của đám yêu quỷ kia, sau đó lực lượng của đám yêu quỷ không còn ngăn trở, đều bị ta hấp thu vào người, lập tức bước vào cảnh giới Võ Tiên.”

Ngụy Thư Nhai nói rất đơn giản nhưng thực tế nguy hiểm trong đó chỉ có chính hắn biết.

Với sự dẻo dai của tâm trí Ngụy Thư Nhai, nếu từng con yêu quỷ tới thì lão cũng không sợ, nhưng mười mấy con yêu quỷ phối hợp lại cùng thi triển ảo ảnh, uy lực mạnh mẽ tới kinh người.

Cho dù là tâm cảnh của Ngụy Thư Nhai hiện tại cũng thiếu chút nữa lạc lối trong đó, phải gắng gượng chống đỡ mới qua được.

Sau khi trở lại khu vực Nam Man, mọi người bàn bạc, Trần Thanh Đế lại đi bế quan.

Hắn không phải người không có ánh mắt, tuy hiện giờ quan hệ giữa hắn và đám người Sở Hưu không tệ, nhưng dù sao hắn không phải người dưới trướng Sở Hưu. Những chuyện liên quan tới bí mật của Côn Luân Ma Giáo, tốt nhất hắn không nên biết.

Sau khi Trần Thanh Đế đi khỏi, Sở Hưu triệu tập mọi người, thuật lại chuyện về Thiên Môn cho bọn họ.

Nếu là lúc trước, nghe Sở Hưu sẽ đại chiến với Thiên Môn, chắc chắn mọi người sẽ cho rằng Sở Hưu bị điên rồi.

Nhưng hiện giờ, bọn họ lại thấy chuyện này rất bình thường, vì thực lực dưới trướng Sở Hưu thậm chí đã vượt qua Thiên Môn. Cửu Đại Thần Tướng còn lại của Thiên Môn thì Côn Luân Ma Giáo đều không để trong mắt, người duy nhất khó giải quyết chính là vị môn chủ Thiên Môn chưa rõ sâu cạn, Quân Vô Thần.

Ngụy Thư Nhai vuốt cằm trầm ngâm: “Chắc chắn được mấy thành?”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Không tính yêu quỷ, mười thành! Nhưng tính cả Quân Vô Thần thì ta cũng không chắc.

Ngoài trận chiến với Chung Thần Tú, Quân Vô Thần chưa bao giờ thể hiện thực lực thật sự của mình.

Nhưng ta thấy khí thế của hắn không yếu hơn Diệp Duy Không của hạ giới, cho nên hắn yếu nhất cũng là Võ Tiên thất trọng thiên.

Hơn nữa Huyết Vô Lệ còn nói, Đinh Đầu Thất Tiễn mà Quân Vô Thần ám toán ta lúc trước là hắn tự tìm được, chỉ tốn thời gian rất ngắn là học được.

Nắm giữ thần thông nhanh chóng dễ dàng như vậy, thực lực của Quân Vô Thần tuyệt đối không kém.

Nhưng lần này là cơ hội tốt nhất của chúng ta.

Trong trận pháp, ta đã vận dụng vòng tay Lục Đạo Luân Hồi kéo nguyên thần của hắn vào Lục Đạo Luân Hồi.

Nhưng nguyên thần tiêu hao quá lớn, không thể hủy hoại hắn triệt để.

Nếu bỏ lỡ cơ hội lần này, muốn đánh trọng thương một cường giả cảnh giới Võ Tiên thất trọng thiên, không biết sẽ phải chờ tới khi nào.

Phải tận dụng thời cơ!”

Nghe Sở Hưu nói vậy, mọi người ở đây đều khẽ gật đầu.

Cho dù kế hoạch này có nguy hiểm, nhưng có lẽ bọn họ đã quen rồi, có kế hoạch nào của Sở Hưu là không có nguy hiểm? Nhưng cuối cùng bọn họ vẫn là bên thắng.

Lúc này Sở Hưu lại lấy chỗ hồn tinh đặc thù mà mình đoạt được trong Uổng Tử Thành ra, chia cho mọi người.

Bạn cần đăng nhập để bình luận