Côn Luân Ma Chủ

Chương 1618: Tập kích 2

Sau khi Tân Già La dứt lời, hắn trực tiếp chộp về phái Sở Hưu, cương khí vàng óng ngưng tụ thành bàn tay lớn che khuất bầu trời, khoảnh khắc này toàn bộ phủ quận trưởng đều bị kinh động.

Ánh sáng này không phải phật quang bình thường, trong một nháy mắt, rõ ràng đang đêm tối nhưng bọn họ lại như thấy được... thái dương!

Sở Hưu không ngờ đối phương nói ra tay là ra tay như vậy, không phải hắn cuồng vọng mà là tự tin, tự tin tới cực đoan.

Đúng như hắn đã nói, Hoàng Thiên Các và một vị Cổ Tôn, hắn thật sự không để trong mắt.

Sắp tới Tân Già La sẽ tiếp nhận chức vị điện chủ Vishnu Điện, hắn không cho phép nhiệm vụ trong tay mình có bất cứ sơ sót nào.

Cho dù Sở Hưu thật sự không liên quan tới Ma Lợi Kha, vậy cũng phải thẩm vấn rồi mới biết!

Bàn tay khổng lồ mang theo lực lượng thái dương chộp về phía Sở Hưu. Một khắc sau, lĩnh vực sương mù mông lung đã lan tràn từ cơ thể Sở Hưu, che phủ bàn tay khổng lồ đó.

Thấy Sở Hưu sử dụng lĩnh vực, khóe miệng Tân Già La không khỏi nở nụ cười lạnh.

Xem ra Sở Hưu là loại võ giả vừa bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Võ giả cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền lão luyện, kinh ngạc chiến đấu phong phú, thật ra rất ít khi sử dụng lĩnh vực.

Không phải lĩnh vực không đủ mạnh mà khi đối mặt với võ giả cùng cấp, ngươi có lĩnh vực, ta cũng có lĩnh vực, hai bên đều lý giải sâu sắc về lĩnh vực, muốn nhắm vào đó phá giải hết sức dễ dàng.

Nhưng ngay sau đó, Tân Già La lại lập tức biến sắc.

Chỉ thấy trong lĩnh vực của Sở Hưu, tất cả mọi thứ đều vặn vẹo.

Đây không phải vặn vẹo không gian mà là quy tắc thiên địa vặn vẹo.

Âm dương rối loạn, ngũ hành điên đảo, bất cứ lực lượng nào vào trong đây đều bị bóp méo phân hóa sau đó thôn tính. Thứ duy nhất bình thường chính là Sở Hưu ở chính giữa lĩnh vực.

Đúng là lực lượng của Tân Già La hết sức khủng khiếp, bàn tay khổng lồ nóng bỏng đó chống cự tận ba giây trong lĩnh vực, tới gần Sở Hưu ba trượng mới bị vặn vẹo tịch diệt triệt để.

“Đây là lĩnh vực gì?”

Đừng nhìn Tân Già La có vẻ ngoài trẻ tuổi, trên thực tế tuổi tác của hắn cũng xấp xỉ Lệnh Hồ Tiên Sơn.

Hắn qua lại trong Đại La Thiên nhiều năm nhưng xưa nay chưa từng thấy lĩnh vực kỳ quái như vậy.

“Lĩnh vực có thể giết ngươi!”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, Phá Trận Tử trong tay y chém ra, phong mang lẫm liệt lướt qua bầu trời, trực tiếp chiếu sáng toàn bộ phủ quận trưởng.

Một ấn phù Phạn văn xuất hiện trước mặt Tân Già La, dễ dàng cản đao vừa rồi của Sở Hưu.

Hắn nhíu mày nói: “Đúng là một đao sắc bén! Nhưng đáng tiếc...”

Hắn còn chưa dứt lời, phía sau lưng hắn, Thương Thiên Lương đã đấm ra một quyền, lực lượng khô vinh vặn vẹo thời gian bốn mùa, khiến lực lượng tiêu tán theo thời gian.

Bên ngoài có động tĩnh lớn như vậy, thật ra hắn đã nghe thấy từ sớm, chẳng qua định tìm thời cơ đánh lén mà thôi.

Nhưng đáng tiếc, lực lượng nội tình của Tân Già La quá mạnh, cho dù Thương Thiên Lương đánh lén cũng không thành công.

Phía sau hắn bùng lên ánh sáng mặt trời rực rỡ, khiến tất cả mọi thế công đều không còn chỗ che thân. Lực lượng nóng rực đó trực tiếp đánh văng Thương Thiên Lương ra ngoài.

“Có thể ảnh hưởng tới thời gian? Lực lượng kỳ quái!”

Không đợi Tân Già La cảm thán xong, sâu trong phủ quận trưởng, một cột lửa xông thẳng tới tận trời, trực tiếp ập xuống người Tân Già La!

Một tiếng nổ lớn vang lên, ngọn lửa thái dương nóng bỏng quanh người Tân Già La lập tức bị áp chế tới tịch diệt.

Đây là ngọn lửa của thiên địa hàng thật giá thật, còn ngọn lửa thái dương của Tân Già La không phải là tiếp dẫn từ mặt trời xuống.

Hắn bị cột lửa khổng lồ này quất bay, ánh mắt lóe lên vẻ kinh ngạc, không nói hai lời, trực tiếp quay người bỏ đi. Nhưng trước khi đi, hắn nhìn chằm chằm vào Sở Hưu, ánh mắt bao hàm thâm ý.

Tuy dựa vào Ngụy Thư Nhai điều khiển Vô Căn Thánh Hỏa tạm thời đánh lui Tân Già La, nhưng thần sắc Sở Hưu lại không mấy hưng phấn, vì điều này đại biểu cho phiền toái sắp tới.

Lúc này Thương Thiên Lương và Ngụy Thư Nhai đều đi tới hỏi: “Tên vừa rồi có lai lịch ra sao?”

Sở Hưu nói: “Hắn là người của Phạm Giáo, tới đây vì chuyện Ma Lợi Kha bị giết lần trước. Chuyện này khá phiền phức.”

Ngụy Thư Nhai tới Đại La Thiên đã lâu, lão cũng biết phân bổ thế lực trong Đại La Thiên, cho nên Ngụy Thư Nhai cau mày nói: “Nếu người của Phạm Giáo đã tới, vậy đúng là khá phiền phức.

Với lực lượng của Phạm Giáo hiện tại, Hoàng Thiên Các căn bản không cách nào chống lại. Nếu đối phương trực tiếp phái đại lượng võ giả tới, chúng ta không thể chống nổi.”

Sở Hưu lắc đầu nói: “Bây giờ chúng ta lại không cần lo đối phương sẽ phái đại lượng võ giả tới.

Quy củ của Đại La Thiên nhiều hơn ở hạ giới, các đại phái chung sống bình an vô sự đã lâu, sẽ không tùy tiện đi tới địa bàn của người khác chứ đừng nói tới chuyện phát động đại quân.

Tây Vực và Đông Vực cách nhau rất xa, nếu Phạm Giáo muốn đánh tới, khu vực trung ương là Đại La Thần Cung, nếu bọn chúng muốn theo đường này thì chẳng khác nào đắc tội với tất cả các tông môn ở Đại La Thiên.

Cho nên bọn chúng chỉ có thể đi xuyên qua Nam Vực hoặc Bắc Vực, nhưng chính vì vậy, bọn chúng cũng phải giải thích với các tông môn trong hai vực này.

Hơn nữa, hiện giờ Phạm Giáo cũng không nhàn nhã gì. Tuy thực lực của bọn chúng rất cường đại, nhưng ở Đại La Thiên này, bọn chúng đã đấu với Thiên La Bảo Tự hơn một vạn năm.

Nếu bên phía Phạm Giáo dám động thủ với ta trên quy mô lớn, vậy Thiên La Bảo Tự chắc chắn sẽ nắm lấy cơ hội này xuất thủ. Cho nên Phạm Giáo không dám phát động đại quân đâu.”

Nghe Sở Hưu nói vậy, Ngụy Thư Nhai cũng yên tâm hơn một chút.

Đối với những chuyện như thế này, ánh mắt Sở Hưu thường nhìn rất xa. Khi còn ở hạ giới y cũng rất am hiểu lợi dụng mối quan hệ giữa các thế lực để giải quyết khó khăn của mình.

Nếu y nói Phạm Giáo sẽ không tấn công quy mô lớn, vậy chắc hẳn là không.

Nhưng Sở Hưu lại nhíu mày nói: “Có điều, tuy Phạm Giáo không tấn công quy mô lớn nhưng ngẫu nhiên phái một người tới cũng đủ làm cho chúng ta khó chịu.

Phạm Giáo có rất nhiều cao thủ cường giả, vị này còn chưa tới cảnh giới Võ Tiên, mà trong nội bộ Phạm Giáo, ba vị điện chủ đều là Võ Tiên, đó là chưa nói tới vị giáo chủ Phạm Giáo, nghe nói là chí cường giả cảnh giới Võ Tiên cửu trọng.”

Phạm Giáo tìm tới cửa, đúng là Sở Hưu thấy rất khó giải quyết.

Đặc biệt là với thực lực của Phạm Giáo, phái một người ra cũng khiến Sở Hưu khó mà chịu nổi.

Nhưng tạm thời Sở Hưu không có biện pháp nào tốt, cách duy nhất là tăng cường phòng ngự, sau đó binh đến tướng chắn, nước lên thì đất chặn.

Sau khi căn dặn các đệ tử khác cảnh giác, Sở Hưu lại tới tìm Viên Cát đại sư, bảo hắn bố trí thêm vài trận pháp trong phủ quận trưởng để đề phòng vạn nhất.

Còn lúc này ở bên ngoài Thương Ngô Quận, Tân Già La nhìn vết đốt trên tay mình, không khỏi nhíu mày.

Bạn cần đăng nhập để bình luận