Côn Luân Ma Chủ

Chương 1699: Đánh... Đánh cướp! 2

Một quyền không chút biến hóa nhưng lại khiến toàn bộ thiên địa lâm vào trì trệ. Lực lượng thiên địa bất giác tràn vào trong người Sở Hưu, lúc này tuy y không sử dụng Pháp Thiên Tượng Địa, thân thể không hóa thành ma thần, nhưng quyền này lại mang theo bảy phần mười ý cảnh của Pháp Thiên Tượng Địa!

Một tiếng nổ lớn vang lên, hai quyền va chạm, mặt đất dưới chân bọn họ nổ tung thành một cái hố lớn chừng vài trăm trượng.

Ánh mắt võ giả Chiến Võ Thần Tông lập tức chuyển từ khinh miệt thành hoảng sợ, hoảng sợ vì gặp phải lực lượng quá cường đại!

Trên cánh tay phải của hắn, cơ bắp nát bấy, vết máu lan tràn, thân hình đột nhiên lui lại, muốn di dời luồng lực lượng này.

Nhưng một khắc sau, Sở Hưu lại đấm ra một quyền, quyền này thì hắn không cách nào chống cự, lập tức bị đánh bay ra ngoài, đại lượng máu tươi phun ra khỏi miệng hắn.

Sở Hưu chậm rãi đi tới trước mặt võ giả Chiến Võ Thần Tông kia, lạnh nhạt nói: “Lấy đồ ra đây.”

Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia vẻ mặt đầy uất ức và kinh hãi, nhưng tài nghệ không bằng người, hắn còn làm được gì?

Hắn có thể cảm giác được trên người Sở Hưu không có sát ý, nếu tiếp tục chống cự, vị này ra tay giết người mới là được không bù nổi mất.

Dù sao trong Trung Châu, giết người là chuyện hết sức bình thường.

Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia đành lấy ra hai tấm lệnh bài nhưng lại có tới bốn viên hồn tinh. Chuyện này khiến Sở Hưu khá bất ngờ.

Đối phương có vẻ cao lớn thô kệch, nhưng lại chọn cách săn giết yêu quỷ?

“Được rồi, đi đi. Nhớ kỹ, kẻ cướp của ngươi là Sở Hưu ở Đông Vực!”

Võ giả Chiến Võ Thần Tông kia kinh hãi nhìn Sở Hưu, tới giờ phút này hắn mới biết rốt cuộc người dùng hai quyền đánh trọng thương hắn là ai.

Là người đã liên thủ với Thiên Ma Cung, tiêu diệt đại phái Cực Lạc Ma Cung ở Nam Vực, Sở Hưu!

Truyền nhân của Cổ Tôn, thực lực cảnh giới nửa bước Võ Tiên, thậm chí bộc phát toàn lực thì chiến lực có thể đối chọi với Võ Tiên.

Sở Hưu không biết tại Nam Vực y đã có danh tiếng không nhỏ. Thậm chí không ít người cho rằng Sở Hưu là một trong những người nguy hiểm nhất trong trận tranh đoạt Đại La Thần Cung này.

Tuy đối phương không phải Võ Tiên, nhưng tuyệt đối là cường giả cấp bậc này.

Trước đó võ giả Chiến Võ Thần Tông còn có phần không phục, không cam tâm. Nhưng sau khi nghe tên Sở Hưu, lập tức đứng bật dậy, tìm nơi khác chữa thương.

Sống sót được dưới tay Sở Hưu coi như hắn may mắn, vì Sở Hưu không muốn giết người.

Y ăn cướp chứ không phải tới làm kẻ cuồng sát biến thái, tốt nhất là đám người này bị y cướp một lượt, sau đó ra ngoài giết yêu quỷ một đợt, lại bị y cướp lần nữa, cứ như vậy mới là tận dụng.

Còn báo danh không phải vì Sở Hưu ngông nghênh, định lên mặt đắc ý mà là cố gắng để tên mình lan truyền trong những võ giả Trung Châu này. Đến lúc đó đám người Lã Phụng Tiên nghe tin, đương nhiên sẽ chạy tới.

Mấy ngày sau, Sở Hưu tiếp tục đứng đó ôm cây đợi thỏ chờ có người tới cửa. Ngày nào y may mắn thì có bảy tám người, không may cũng có hai ba người, số người có thể đọ sức với y được vài chiêu chỉ đếm được trên đầu ngón tay; chỉ có một người là Sở Hưu không cướp được.

Giữa trưa ngày thứ sáu, một đạo sĩ tướng mạo trẻ trung nhưng luôn mỉm cười đi tới trước thung lũng. Hắn nhìn mặt đất bừa bộn do những trận chiến lần trước, lại có mùi máu tươi mơ hồ, không khỏi chớp đôi mày kiếm hỏi: “Quỷ?”

“Người.”

“Chờ ai?”

“Ăn cướp.”

Đạo sĩ trẻ tuổi gật nhẹ đầu: “À, đã hiểu.”

Dứt lời, ánh sáng đạo uẩn luân chuyển quanh người hắn, địa phong thủy hỏa tứ cực biến hóa, vặn vẹo quy tắc, như một lỗ đen khổng lồ.

Nửa bước Võ Tiên!

Trước đó Xung Thu Thủy đã nói với Sở Hưu, trong Trung Châu, đụng độ Võ Tiên nhất trọng thiên là rất bình thường, cho nên gặp nửa bước Võ Tiên cũng rất bình thường. Xưa nay Sở Hưu chưa từng cho rằng mình có thể tung hoành trong khu vực Trung Châu.

Nhưng đạo sĩ trước mắt còn rất trẻ tuổi, trẻ tới mức Sở Hưu cũng thấy sửng sốt.

Không phải hắn tu luyện bí pháp gì mà là hắn trẻ như vậy mà đã có tu vi nửa bước Võ Tiên.

Đạo sĩ trẻ tuổi vung cây phất trần trong tay, trông rất hời hợt nhưng những nơi nó quét qua, lực lượng như lỗ đen kia lại vặn vẹo hết thảy, thậm chí thiên địa nguyên khí cũng bắt đầu vặn vẹo, quy tắc biến ảo.

Đạo pháp tự nhiên, nhưng nếu tu vi đạo pháp tới trình độ nhất định, cũng có thể khiến nó biến thành mất tự nhiên.

Sở Hưu nheo mắt, Thần Vực ầm ầm bộc phát quanh người y, âm dương điên đảo vặn vẹo, chống lại luồng lực lượng kia.

Thân hình y như viên đạn pháp, gần như chỉ chớp mắt đã xuất hiện trước mặt đạo sĩ trẻ tuổi kia, một quyền đánh ra, thế như núi lở!

Đạo sĩ trẻ tuổi cười nói: “Các hạ am hiểu chém giết cận chiến? Vậy cũng hay, bần đạo vừa luyện sơ thành huyền công, đang muốn tìm đối thủ.”

Sau khi đạo sĩ trẻ tuổi dứt lời, không ngờ hắn cũng đấm ra một quyền, nắm đấm trắng trẻo nhỏ bé lập tức phủ thêm ánh sáng màu vàng. Một tiếng nổ lớn vang lên,hai quyền va chạm hai người đồng thời lui lại hơn mười trượng.

Một cơn gió nhẹ thổi qua, khu vực hai người giao thủ, đất đá theo cơn gió hóa thành bụi bặm, lơ lửng giữa không trung.

Ánh mắt hai người cũng toát lên sắc thái lạ.

Một khắc sau, Sở Hưu xuất đao, đao ý bùng nổ như phá tan mặt đất. Đao thế mờ mịt, vô hình vô chất.

Trong tay đạo sĩ trẻ tuổi lại xuất hiện một thanh đạo kiếm màu bạc, trường kiếm điểm nhẹ, đạo uẩn mờ mịt lưu chuyển, kiếm khí khuấy động thiên địa.

Đao mang và kiếm khí va chạm, phong mang lại lan tỏa khắp nơi. Đao mang kiếm khí thậm chí tạo thành cơn lốc xoáy không ngừng càn quét.

Nhưng sau khi cơn bão đó tan đi, trước mặt đạo sĩ trẻ tuổi lại không còn bóng dáng Sở Hưu.

“Ảo thuật? Thật thú vị.”

Đạo sĩ trẻ tuổi miệng lẩm bẩm gì đó, tay nhanh chóng kết ấn. địa phong thủy hỏa, lực lượng tứ cực điên cuồng vận chuyển quanh người hắn, cuối cùng hóa thành cơn bão nguyên khí ngập trời, ầm ầm lan tỏa!

Phương viên ngàn trượng đều bị cơn bão nguyên khí này quét qua, tuy không mạnh nhưng phạm vi cực lớn. Đạo sĩ trẻ tuổi thì nheo mắt, cảm thụ mọi thứ xung quanh.

Ảo thuật chỉ là ảo thuật, chướng nhãn pháp chỉ lừa được đôi mắt, thậm chí lừa cả cảm giác, nhưng vẫn có thứ tồn tại thật sự.

Hắn không thể nhìn thấu ảo thuật của Sở Hưu, nhưng lực lượng trong đất trời này, nguyên khí trong thiên địa này, mọi thứ dưới vòm trời đều nói với hắn, rốt cuộc Sở Hưu đang ở đâu.

“Tìm được rồi!”

Một khắc sau, cánh tay đạo sĩ trẻ tuổi niết ấn quyết, ánh sáng vàng kim kết nối với đạo uẩn, ngưng tụ thành một phù văn kỳ dị trước mặt hắn, thậm chí khiến cả hư không cũng rung động, không cách nào ổn định.

Phong Tiên Phù, phong tiên trấn ma, đạo pháp độc tôn!

Ngay khoảnh khắc sau, Sở Hưu cũng niết ấn quyết, quanh người y trời khóc đổ mưa máu đột ngột hàng lâm, hư ảnh ma thần khổng lồ xé rách hư không xuất hiện, bóp nát Phong Tiên Phù kia!

Bạn cần đăng nhập để bình luận