Côn Luân Ma Chủ

Chương 1751: Đá ngươi ra

Hơn nữa ai cũng biết lúc trước y đánh cướp của nhiều võ giả, sau đó lại liên thủ với Thiên La Bảo Tự đá Phạm Giáo khỏi trận này, nhận được một nửa số hồn tinh và lệnh bài của Phạm Giáo. Cứ như vậy tích lũy trên người Sở Hưu e rằng còn nhiều hơn của Dịch Quy Tà, chắc chắn cũng có thể vào trong.

Cho nên cứ như vậy lần tranh đoạt Đại La Thần Cung này cơ bản không có gì bất ngờ, năm vị trí đầu đã được xác định, chỉ có vị trí cuối cần thương lượng.

Không ít người có tư cách tranh giành vị trí cuối cùng, trong đó có Trác Bất Phàm của Chiến Võ Thần Tông, hắn là nửa bước Võ Tiên, Chiến Võ Thần Tông cũng có không ít người tới.

Còn có Âu Dương Thánh của chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn, đối phương chỉ cách cảnh giới Võ Tiên có một ly, thậm chí còn mạnh hơn Trác Bất Phàm.

Hơn nữa tuy hắn chỉ có một mình, nhưng cũng như những truyền nhân của Cổ Tôn như Hướng Tưởng và Trần Cửu Long tới đây, bọn họ tự biết mình không có tư cách đi tới cuối cùng nên giao hết hồn tinh cho Âu Dương Thánh.

Ngoài ra còn có vài võ giả mặc áo đen, bọn họ là người của Bắc Vực Huyền Thiên Cảnh, cũng là đại phái Đạo môn, nhưng đi theo con đường khác với Đạo môn chính thông.

Nhưng dưới sức ảnh hưởng cường đại của Tam Thanh Điện, Huyền Thiên Cảnh vẫn có thể ra mặt ở Bắc Vực, thực lực cũng không hề kém.

Sau khi vào Trung Châu, tuy bọn họ rất khiêm nhượng như cũng có tư cách tranh đoạt thứ hạng.

Giữa đám người, Trác Bất Phàm nhíu mày đánh giá xung quanh.

Trong số những người ở đây, thật ra hắn là người căng thẳng nhất.

Những người khác đều đã nắm chắc thắng lợi trong tay, nhưng hắn lại không thua nổi!

Huyền Thiên Cảnh luôn hành xử khiêm nhượng, trình độ đệ tử cũng rất đồng đều, không ngờ lần này tới Trung Châu bọn họ lại không tổn thất tới một đệ tử, cho nên cho dù không vào được Đại La Thần Cung cũng không có gì lớn.

Còn Âu Dương Thánh chỉ cách Võ Tiên có một ly, cho nên có vào Đại La Thần Cung hay không hắn cũng thành Võ Tiên, khác biệt chỉ là vào Đại La Thần Cung thì tiết kiệm thời gian hơn mà thôi.

Chỉ có Trác Bất Phàm hắn, vừa bước vào cảnh giới nửa bước Võ Tiên, còn tập trung toàn bộ Chiến Võ Thần Tông thu thập lệnh bài giúp mình. Lần này nếu không thành công, Chiến Võ Thần Tông bọn họ là bên tổn thất lớn nhất.

Cho nên Trác Bất Phàm nhìn xung quanh, đột nhiên truyền âm cho Âu Dương Thánh nói: “Âu Dương Thánh, ra tay với Sở Hưu, cướp hết lệnh bài và hồn tinh trên người hắn, ngươi thấy thế nào?”

Trong số mọi người ở đây, người duy nhất mà Trác Bất Phàm có thể đắc tội chỉ có Sở Hưu.

Tam Thanh Điện và Thiên La Bảo Tự thì hắn không dám động vào, vị sau lưng Âu Dương Thánh thì hắn cũng không dám đắc tội, Huyền Thiên Cảnh nhân số đông đảo, chỉ có Sở Hưu là lẻ loi một mình, tuy Lục Giang Hà cũng có mặt, nhưng hiển nhiên lúc này Trác Bất Phàm không coi Lục Giang Hà là ‘người’.

Hơn nữa giữa Đông Vực và Nam Vực sớm muộn gì cũng có chiến tranh, cho nên lúc này hắn ra tay với Sở Hưu cũng không cần phải lo lắng hậu quả.

Âu Dương Thánh lạnh nhạt nói: “Vì sao ta phải ra tay? Ta đã tích lũy đủ hồn tinh và lệnh bài, còn phải ra tay làm gì?

Trác Bất Phàm, ngươi tích lũy không đủ thì đừng ý đồ kéo ta ra tay, ngươi tưởng Âu Dương Thánh ta là ngu ngốc chắc?

Ngoài ra, ngươi cũng thấy thực lực của tên Sở Hưu kia rồi đấy, một đao phá thân thể Võ Tiên, một chiêu diệt nguyên thần Võ Tiên. Thực lực như vậy mà ngươi còn to gan gây chuyện với hắn à?”

Trác Bất Phàm lắc đầu nói: “Đương nhiên Âu Dương huynh không phải ngu ngốc rồi, đúng là ta muốn có lệnh bài trong tay Sở Hưu, nhưng đánh bại Sở Hưu cũng đâu có hại cho Âu Dương huynh.

Trước đây ngươi bỏ đá xuống giếng đối với Sở Hưu, thật ra đã là đắc tội đối phương tới chết.

Có lẽ trước khi đến Trung Châu ngươi không biết về Sở Hưu, người này tâm tư âm trầm, thủ đoạn độc ác, hơn nữa có thù tất báo.

Lúc trước người của Cực Lạc Ma Cung muốn giết hắn, không ngờ hắn lại liên thủ với Thiên Ma Cung khuấy động phong vân ở Nam Vực, diệt trừ Cực Lạc Ma Cung trước.

Chi phái Nguyên Dương Thiên Tôn các ngươi tuy có thực lực mạnh mẽ, nhưng chọc phải kẻ địch như vậy, vẫn nên giải quyết trước cho ổn thỏa.

Nếu lần này tên Sở Hưu kia đi vào Đại La Thần Cung, hơn nữa bước vào cảnh giới Võ Tiên, e là Âu Dương huynh sẽ có hậu hoạn khôn cùng.

Hơn nữa tên Sở Hưu kia cũng không cường đại như tưởng tượng của Âu Dương huynh.

Đối phương cũng là nửa bước Võ Tiên, nhưng hắn giết được Tân Già La là nhờ thi triển bí pháp hợp kích cùng những người bên cạnh hắn.

Bây giờ bên cạnh hắn chỉ có một kẻ không mạnh mấy, làm sao hắn dùng chiêu kia được?”

Âu Dương Thánh khẽ cau mày, không nói gì. Trác Bất Phàm tiếp tục nói: “hơn nữa chỗ ta còn có một tin, Hướng Tưởng và Trần Cửu Long đã chết dưới tay Sở Hưu!”

“Cái gì? Ngươi nghe ai nói? Có thật không vậy?”

Sắc mặt Âu Dương Thánh hơi đổi, tuy giao tình giữa hắn và hai người này không phải quá tốt, nhưng dù sao hai bên quen biết đã lâu, hơn nữa sư môn trưởng bối có qua lại với nhau.

Trác Bất Phàm nói: “Có hai võ giả tận mắt chứng kiến. Hơn nữa theo ta biết, truyền nhân của Cổ Tôn các ngươi luôn nhất mạch đơn truyền, cho nên trên người có đủ loại bí pháp, không đến mức bị người ta giết chết mà không biết là ai?

Ta không lừa Âu Dương huynh trong chuyện này rồi. Sau khi ra khỏi Đại La Thiên, ngươi cứ tới gặp hai vị Cổ Tôn sau lưng hai người đó là biết.”

Âu Dương Thánh còn chưa tỉnh táo từ tin tức này, Sở Hưu lại đột nhiên đứng ra, đi về phía Trác Bất Phàm.

“Trác Bất Phàm, ta không gây chuyện với ngươi thì thôi, ngươi lại định gây sự với ta. Xem ra lần này ngươi không muốn vào Đại La Thần Cung rồi.”

Sở Hưu cười lạnh, quanh người bộc phát khí thế.

Trác Bất Phàm biến sắc: “Sở Hưu! Ngươi đừng ngậm máu phun người! Ta và Âu Dương huynh chỉ bàn luận về Đại La Thần Cung mà thôi, dựa vào đâu mà ngươi nói ta gây sự với ngươi? có chứng cứ gì?”

Võ giả cùng cảnh giới truyền âm thì người khác tuyệt đối không nghe được, thậm chí Võ Tiên nhất trọng thiên cũng không thể thăm dò.

Cho nên vừa rồi mọi người thấy Trác Bất Phàm và Âu Dương Thánh trao đổi, thần sắc hai bên biến hóa, tuy bọn họ biết có truyền âm nhưng lại không biết rốt cuộc bọn họ đang nói gì.

Thật ra Sở Hưu cũng không biết rốt cuộc Trác Bất Phàm và Âu Dương Thánh đang nói gì.

Nhưng từ khi luyện hóa hồn tinh của yêu quỷ, hơn nữa còn đeo vòng tay Lục Đạo Luân Hồi, cảm giác của Sở Hưu đã trở nên cực kỳ nhạy bén.

Từ ánh mắt Trác Bất Phàm nhìn về phía mình, Sở Hưu cảm thấy một luồng ác ý.

Đã là ác ý, sao phải quan tâm đối phương nói gì?

“Ngậm máu phun người? Có chứng cứ gì?”

Sở Hưu cười lạnh nói: “Ta làm việc không cần chứng cứ, huống chi ta ngứa mắt với Trác Bất Phàm ngươi, muốn đá ngươi ra khỏi đây. Lý do như vậy đã đủ chưa?”

Sau khi Sở Hưu dứt lời, Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm đã chém ra.

Đao thế vô hình lập tức bao phủ Trác Bất Phàm, Âu Dương Thánh bên cạnh hắn hơi động, hóa thành ánh kim, chớp mắt đã lao sang một bên.

Tỷ lệ hắn vào được Đại La Thần Cung đã là chín phần mười, lúc này không muốn gây thêm phiền toái.

Hơn nữa cho dù Hướng Tưởng và Trần Cửu Long chết trong tay Sở Hưu, chuyện này cũng không liên quan tới hắn.

Đúng là khi còn sống, dựa vào giao tình giữa đôi bên, hắn có thể ra tay giúp hai người này.

Nhưng bây giờ bọn họ đã chết, Âu Dương Thánh không có hứng thú báo thù cho hai người đã chết.

Bạn cần đăng nhập để bình luận