Côn Luân Ma Chủ

Chương 1959: Cố nhân năm xưa 1



Trịnh Thái Nhất không muốn mạo hiểm đặt cược vào Tất Du Trần, thật ra Hoắc Cung Bật cũng không coi trọng người của Huyền Thiên Cảnh.

Nhưng vừa rồi Sở Hưu thể hiện thái độ ương ngạnh như vậy cũng khiến lửa giận bốc lên trong lòng Hoắc Cung Bật.

Vì đuổi theo bước chân của Đạo Tôn, hắn luôn bế quan trong Tam Thanh Điện, rất ít khi ra ngoài, chuyện này cũng khiến cho tính cách của hắn ít khôn khéo nhẫn nhịn hơn Trịnh Thái Nhất, mà lại nhiều thêm một chút mạnh bạo, sắc bén.

Với uy thế của Tam Thanh Điện, rất lâu rồi không có ai dám đối chọi thẳng thừng như Sở Hưu.

So với Sở Hưu, chút tâm tư của Tất Du Trần thậm chí còn trở nên đáng yêu.

“Được rồi, chuyện này giao cho ngươi xử lý, ta chỉ cần kết quả!”

Tất Du Trần cười ha hả nói: “Thương Vũ đạo huynh yên tâm, Huyền Thiên Cảnh ta làm việc có bao giờ sai lầm đâu?”

Nói xong, Tất Du Trần trực tiếp quay người rời khỏi.

Trịnh Thái Nhất thở dài nói: “Đừng quên trước khi đi Đạo Tôn đã nói gì, giữ lại Huyền Thiên Cảnh chỉ là để Đại La Thiên biết Tam Thanh Điện chúng ta không quá bá đao mà thôi.

Thực ra Huyền Thiên Cảnh này trông thì khiêm nhường nhưng trong lòng có mưu mô, có thể dùng chứ không thể trọng dụng.

Nhưng bây giờ ngươi lại dùng loại người như Tất Du Trần để đối phó với Sở Hưu, ta cảm thấy chuyện làm mất lòng hai bên này còn chẳng bằng đáp ứng điều kiện của Sở Hưu, giao dịch tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã.

Đừng quên kết cục của Phạm Giáo ra sao, tên Sở Hưu kia cũng chẳng phải loại dễ chọc. Đạo Tôn đã dặn trước khi người trở về chúng ta đừng nên gây chuyện.”

Lúc này Hoắc Cung Bật lại đột nhiên mỉm cười: “Xích thành đạo huynh, trong mắt ngươi ta là người nông nổi vậy sao?”

Trịnh Thái Nhất sửng sốt, ngươi làm vậy mà còn không coi là nông nổi ư? Vừa rồi nếu ta không ngăn cản ngươi, ngươi đã ra tay với tên Sở Hưu kia rồi.”

Hoắc Cung Bật lạnh nhạt nói: “Tuy ta chưa từng tiếp xúc với Sở Hưu, nhưng các ngươi đều nói Sở Hưu kia khó đối phó, vậy tức là hắn khó đối phó thật, cho nên lần này Tam Thanh Điện sẽ không tự mình ra mặt.

Nếu Huyền Thiên Cảnh muốn động thủ, vậy thì để bọn chúng động thủ đi.

Chuyện này thành công thì thành công, sau khi gặp được Đạo Tôn, chúng ta cũng không vi phạm lời dặn của Đạo Tôn.

Nếu chuyện này không thành công, vậy lại giảng hòa, khi Huyền Thiên Cảnh không chịu nổi chúng ta lại ra tay cứu mạng Huyền Thiên Cảnh, cũng như lần trước ngươi cứu Thiên Hạ Kiếm Tông thôi.

Dù sao, cho dù kết quả như thế nào thì Tam Thanh Điện chúng ta cũng không chịu thiệt, không phải sao?”

Thấy bộ dạng này của Hoắc Cung Bật, Trịnh Thái Nhất không khỏi lạnh cả tim.

Hắn đột nhiên cảm thấy Hoắc Cung Bật giống một người, giống Đạo Tôn lúc trẻ.

Khi còn trẻ Đạo Tôn không phải như hiện tại, đức cao vọng trọng, tỉnh táo lạnh nhạt, trông như bỏ mặc phân tranh trên giang hồ, nhưng lại mơ hồ khống chế hướng đi của tất cả các đại sự trên giang hồ.

Vừa rồi Hoắc Cung Bật nổi giận như vậy, tuy có một phần là hắn thật sự bất mãn với thái độ ương ngạnh của Sở Hưu, nhưng phần lớn là diễn kịch cho Tất Du Trần xem.

Trịnh Thái Nhất thở dài một tiếng, quyết định không quan tâm tới chuyện này nữa.

Tuy hắn là người cùng thời đại với Đạo Tôn, nhưng thực ra tuổi tác lớn hơn Đạo Tôn nhiều, đã vô vọng với cửu trọng thiên, cho nên từ lâu rồi hắn không muốn tranh chấp với ai.

Rốt cuộc Đạo Tôn đời tiếp theo là Hoắc Cung Bật hay Hứa Quy Sơn, thậm chí là Phương Dật Chân thiên phú kinh người, đối với hắn đều không quan trọng.

“Được rồi, ngươi tự biết là tốt, ta không xen vào.

Nhưng tốt nhất ngươi nên cẩn thận một chút, cẩn thận tên Tất Du Trần kia âm thầm giở chút thủ đoạn, kéo cả Tam Thanh Điện chúng ta vào nhân quả.

Tương tự, ngươi càng phải cẩn thận tên Sở Hưu kia, hắn cũng không phải hạng dễ đối phó đâu, chú ý nơi này là hạ giới chứ không phải Đại La Thiên.”

Sau khi nói xong, Trịnh Thái Nhất trực tiếp quay người bỏ đi, trở về bế quan.

Còn lúc này, Sở Hưu ra khỏi Tam Thanh Điện, y lại không có hành động gì tiếp. Hoắc Cung Bật muốn ép y bán đạo tàng, Sở Hưu lại không thể làm tương tự, ép Tam Thanh Điện đổi tinh huyết Độc Cô Duy Ngã được?

Sở Hưu còn chưa ngông cuồng tới mức đó.

Nhưng Sở Hưu thấy rất lạ, rốt cuộc Đạo Tôn phát hiện ra điều gì mà không để người dưới động vào tinh huyết của Độc Cô Duy Ngã?

Không nghĩ ra thì không nghĩ tiếp, trên người Sở Hưu còn không ít chuyện chưa nghĩ ra, ví dụ như quẻ bói mai rùa trong Vạn Đạo Thiên Cung.

Kết quả quẻ bói của vị đại tông sư cảnh giới Võ Tiên vạn năm trước giống như những gì y biết. Hay nên nói là kết quả mà y suy tính ra đúng với hiện giờ, cho nên Sở Hưu muốn tìm người giải quẻ.

Nhắc tới bói toán, người đầu tiên mà Sở Hưu nghĩ tới chính là Viên Cát đại sư.

Nhưng từ khi Viên Cát đại sư gia nhập dưới trướng Sở Hưu, thật ra phần lớn thời giờ không phải hắn đang làm việc của đại sư bói toán mà là trận pháp sư, không biết rốt cuộc hắn có nhớ nghề cũ của mình là gì không?

Sở Hưu trực tiếp đi tới khu vực Nam Man, lôi Viên Cát đại sư ra, ném cái mai rùa cho hắn rồi nói: “Đây là thứ ta phát hiện trong một di tích vạn năm trước, ngươi xem xét thôi diễn một chú, xem có hiểu được ý tứ của nó không?”

Viên Cát đại sư cầm cái mai rùa, bỗng thấy lâng lâng, đã bao năm rồi, rốt cuộc Sở giáo chủ cũng phát hiện thật ra năm xưa ta là thần toán đệ nhất Bắc Yên!

Nhưng khi chứng kiến những văn tự và những đường cong trông thì rối loạn nhưng ẩn chứa một quy tắc huyền bí náo đó trên cái mai rùa, Viên Cát đại sư lập tức sầm mặt xuống.

Thứ trên này, hắn hoàn toàn không hiểu.

Trước đó Viên Cát đại sư được tôn là đệ nhất thần toán Bắc Yên, nhưng thực ra danh hiệu này vốn mang đầy thổi phồng.

Trong ba nước, Đông Tề thì Đạo môn xưng tôn, Tam Đại Đạo Môn thì có hai ở Đông Tề, phần lớn các đạo quán nhỏ cũng ở Đông Tề.

Cho nên bên Bắc Yên vốn không có bao nhiêu võ giả Đạo môn, ngoài ra bói toán chỉ là tiểu đạo trong các phân chi của Đạo môn mà thôi, cho nên có thể hiểu được rốt cuộc cái danh hiệu của hắn có trình độ ra sao.

Tuy sau này hắn nhận được truyền thừa của Thiên Khốc Ma Tôn, cũng học được không ít bí pháp liên quan tới bói toán. Nhưng hiển nhiên hắn còn kém xa vị đại tông sư bói toán cảnh giới Võ Tiên vạn năm trước.

Viên Cát đại sư thận trọng nói: “giáo chủ, kết quả của quẻ bói là thế này. Thủ pháp của quẻ bói này khá lòng vòng, hơi khác với chúng ta dùng Cửu Cung Bát Quái, tính toán coi bói.

Hơn nữa thứ này còn dính tới lực lượng quy tắc, gần với biến hóa của thiên đạo, cho nên những đường cong trên mai rùa này không phải đạo văn mà là nhân quả biến ảo.

Mà mỗi người lại có mức độ lý giải khác biệt đối với nhân quả biến ảo, cho nên, cho nên giải quẻ đã khó lại càng thêm khó.”

“Nói tiếng người.”

Sở Hưu trừng mắt với Viên Cát đại sư, Viên Cát đại sư đành đàng hoàng nói:

“Xem không hiểu.’

Sở Hưu cũng tính trước tình huống này rồi, y trầm giọng nói: “Ngươi xem không hiểu không nghĩa là người khác cũng xem không hiểu.

Trong giang hồ ở hạ giới này, có ai tinh thông thiên cơ bói toán không, tìm một người đi.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận