Côn Luân Ma Chủ

Chương 1961: Huyền Thành chân nhân

Tam Nguyên Chu Quả là linh dược luyện chế đan dược, vốn là thứ tiền tài bình thường không cách nào mua được.

Một trăm lượng bạc, theo bọn họ thấy rõ ràng là cướp đoạt.

Huyền Thành chân nhân thở dài một tiếng nói: “Tuy Tam Nguyên Chu Quả là linh dược, nhưng nói thật, nó không tác dụng gì đối với các ngươi.

Tam Nguyên Chu Quả ẩn chứa nguyên khí thuần túy nhất, dùng để luyện chế linh đan trúc cơ căn bản.

Đối với người bình thường, một viên linh đan như vậy có thể tẩy tủy phạt mao, thuốc tới thì hết bệnh, nhưng đối với võ giả như chư vị còn không bằng đả tọa một ngày.

Huống chi cây Tam Nguyên Chu Quả rất dễ hỏng, chỉ có chúng ta chăm sóc cẩn thận mới có thể không ngừng kết quả, đặt ở chỗ chư vị eo là không tới một tháng sẽ chết héo.”

Trần Quảng kia cười lạnh một tiếng, giơ thanh Quỷ Đầu Đao lên chỉ vào Huyền Thành chân nhân, hung dữ nói: “Đừng nhiều lời vô ích! Bất luận nó có hữu dụng hay không, ta cứ ăn như hoa quả bình thường là được. Hôm nay cây Tam Nguyên Chu Quả này phải là của ta!

Đám đạo sĩ nghèo kiết xác các ngươi mà không giao, vậy đừng trách thanh đao trong tay ta không nhận người!”

Huyền Thành chân nhân lắc đầu thở dài một tiếng.

Hắn đã từng thề sẽ không ra tay.

Nhưng không ra tay không có nghĩa là để mặc cho người ta chém giết, không nghĩa là không thể phòng ngự.

Nhưng hôm nay gặp chuyện náo loạn như vậy, hắn mới sống mấy năm yên ổn, e là phiền phức lại sắp kéo tới.

Đúng lúc này, một tiếng rít đột nhiên vang lên, lực lượng cường đại xuyên qua hư không, gần như ngay lúc tiếng rít vang lên, thanh quỷ đầu đao trong tay Trần Quảng đã vỡ vụn.

Không phải bất cứ ám khí nào phá vỡ mà chỉ là khí kình đơn thuần!

Giữa không trung, hơn mười võ giả đạp lên không trung đi tới, chậm rãi hạ xuống.

Khí thế của mỗi người đều cực kỳ cường đại, thậm chí khí thế của người trẻ tuổi cầm đầu đã đạt tới mức điều động lực lượng thiên địa xung quanh.

Viên Cát đại sư đi từ sau lưng Đường Nha ra, cười hì hì chắp tay với Huyền Thành chân nhân nói: “Huyền Thành đạo huynh, nhiều năm không gặp, vẫn khỏe chứ?”

Huyền Thành chân nhân lại thở dài một tiếng.

Thật ra vừa rồi còn tốt, cho dù là tình cờ gặp chuyện phải rời khỏi Thúy Tiên Sơn, vẫn là không tệ.

Nhưng bây giờ thấy Viên Cát đại sư dẫn theo đám người Đường Nha tới nơi, hắn lập tức cảm thấy không ổn.

Đường Nha mỉm cười chắp tay thi lễ với Huyền Thành, thái độ cung kính nói: “Đường chủ Đường Nha của Huyết Nha Đường dưới trướng Côn Luân Ma Giáo, phụng lệnh giáo chủ, kính mời Huyền Thành tới Thánh Giáo một phen.”

Nói xong, Đường Nha còn liếc sang Trần Quảng một cái, lạnh nhạt nói: “Huyền Thành chân nhân muốn tên này sống hay chết? Hay là sống không bằng chết? Thánh Giáo ta có nhiều thủ đoạn, bảo đảm sẽ khiến chân nhân trút giận, cho ngài hài lòng.”

Nghe Đường Nha nói vậy, Trần Quảng hai mắt tối sầm, sợ tới suýt ngất.

Hắn chỉ là loại cướp bóc bất nhập lưu, nhưng cho dù bất nhập lưu nhưng không phải không biết cái gì, hắn cũng biết Côn Luân Ma Giáo mang ý nghĩa ra sao!

Nghĩ tới đây, Trần Quảng lập tức vứt thanh quỷ đầu đao trong tay đi, ngẩng đầu ưỡn ngực đi tới trước mặt Huyền Thành chân nhân và Đường Nha.

Ngay lúc đám thủ hạ cho rằng hắn sẽ hùng hồn chịu chết, Trần Quảng lại ‘bịch’ một tiếng, quỳ rạp xuống đất, nước mắt lưng tròng: “Hảo hán tha mạng!’

Đường Nha nhìn hắn như cười như không: “Ta có phải hảo hán gì đâu, có tha cho ngươi hay không phải xem Huyền Thành chân nhân cơ.”

Huyền Thành chân nhân thở dài một tiếng, xua tay nói: ”Đi thôi, sau này đừng làm cướp nữa.

Kỷ nguyên mới sắp tới, đây sẽ là thời đại võ đạo hưng thịnh, gia nhập bất cứ môn phái nào cũng tốt hơn đi cướp bóc.”

Trần Quảng dập đầu như giã tỏi, lập tức quay người chuồn mất.

“Chân nhân, bây giờ chúng ta có thể đi được chưa?” Đường Nha nhìn về phía Huyền Thành chân nhân.

Huyền Thành chân nhân cười như khóc: “Nhìn bộ dạng Đường đường chủ, chắc ta không thể cự tuyệt được rồi.”

Đường Nha vẻ mặt chân thành nói: “Chân nhân cứ trực tiếp gọi tên ta là được, gọi là Đường đường chủ nghe nữ tính quá.

Huống chi xưa nay Thánh Giáo ta luôn dùng đức độ thu phục mọi người, sao lại làm chuyện ép buộc như vậy được?

Nhưng ngài và giáo chủ nhà ta vốn là cố nhân, hôm nay chỉ muốn gặp nhau ôn chuyện cũ mà thôi, chắc chân nhân sẽ đáp ứng chứ?”

Viên Cát đại sư ở bên cạnh vỗ đầu, vẻ mặt bất đắc dĩ.

Trước đó Sở Hưu nói Đường Nha phải khách khí một chút, nhưng có vẻ như Đường Nha hiểu sai ý rồi.

Đúng là bây giờ hắn rất khách khí, nhưng bây giờ ngươi cười như kiểu khẩu xà tâm phật, ai mà tin được ngươi?

Sở Hưu bảo Đường Nha khách khí thật chứ có bảo ngươi khách khí giả đâu.

May là Huyền Thành chân nhân cũng không nổi giận, hắn chỉ lắc đầu cười khổ: “Biết thế sáng nay ta nên tự bốc một quẻ.

Chư vị chờ ta chút đã, ta thu xếp một chút rồi đi cùng chư vị.”

Sau khi căn dặn các đệ tử nhà mình vài câu, Huyền Thành bước lên một bước, cương phong và mây mù hội tụ dưới chân hắn, nâng hắn lên không trung.

Hai mắt Đường Nha lập tức nheo lại, vị Huyền Thành chân nhân này lại là Võ Tiên! Võ Tiên nhất trọng thiên!

Ngay cả Viên Cát đại sư cũng cực kỳ kinh ngạc.

Tuy hắn cũng đoán được Huyền Thành có thực lực bất phàm, nhưng có thế nào cũng không ngờ nổi Huyền Thành chân nhân lại là Võ Tiên.

Thấy biểu cảm của hai người, Huyền Thành chân nhân nói: “Nhờ phước của thủy triều nguyên khí, vài ngày trước khi đọc đạo kinh ta đột nhiên đốn ngộ, cứ thế bước lên cảnh giới Võ Tiên.

Nhưng hai vị cũng không cần kinh ngạc quá mức, Võ Tiên ta đây không có mấy tác dụng, ta không tinh thông đạo về chém giết, đừng nói thần thông, thậm chí còn không biết mấy môn Võ Tiên, cái danh Võ Tiên này nhận thì cũng ngại.”

Tuy Huyền Thành chân nhân nói vậy nhưng Võ Tiên vẫn là Võ Tiên, Đường Nha cũng thấy may mắn, may là vừa rồi hắn rất khách khí, nếu không kết quả sẽ rất tệ.

Sau khi dẫn Huyền Thành chân nhân trở lại Côn Luân Ma Giáo ở Nam Man, không ngờ Sở Hưu lại đích thân ra cửa nghênh tiếp.

So sánh Huyền Thành chân nhân với vị trong trí nhớ, Sở Hưu mỉm cười nói: “Huyền Thành chân nhân có nhận ra ta không? Nói lại thì Huyền Thành chân nhân cũng có nửa ơn huệ sư phụ với ta. Lúc ta bước vào cảnh giới Tam Hoa Tụ Đỉnh và Ngũ Khí Triều Nguyên còn là nhờ chân nhân giảng đạo chỉ điểm.”

Huyền Thành chân nhân nói khẽ: “Sở giáo chủ nói đùa rồi, số người nghe bần đạo giảng đạo nhiều không đếm xuể nhưng chỉ có Sở giáo chủ là có thành quả, công lao không ở bần đạo mà ở bản thân Sở giáo chủ, ở thiên phú kinh người của ngươi.”

Nhìn Sở Hưu trước mắt với khí thế cường đại vượt xa bản thân, Huyền Thành chân nhân không khỏi âm thầm thở dài một tiếng.

Huyền Thành chân nhân nhận ra Sở Hưu, phải nói là hắn chưa từng quên Sở Hưu.

Ngày trước khi trong Bạch Vân Quán ở Đông Tề, người trẻ tuổi kia đại sát tứ phương, Huyền Thành chân nhân đã nhận định đối phương có ma tính sâu nặng, e rằng tương lai sẽ trở thành đại ma đầu gây họa cho toàn bộ giang hồ.

Rốt cuộc hôm nay Sở Hưu có gây họa cho toàn bộ giang hồ hay không, đã khó mà nói được.

Nhưng hiển nhiên bây giờ y đã trở thành đại ma đầu uy danh hiển hách trên giang hồ.

Dưới mã diễm ngập trời của y, trừ một số tông môn như Tam Thanh Điện, có ai dám bỏ qua uy nghiêm của ma chủ?

Sở Hưu trầm giọng nói: “Huyền Thành chân nhân, ta gọi ngươi tới không phải để nói nhiều lời vô ích.

Ta mời Huyền Thành chân nhân tới là muốn nhờ ngươi giải quẻ bói mai rùa giúp ta, một quẻ bói mai rùa từ vạn năm trước!

Sau khi xong chuyện, chân nhân muốn gì cứ nói, chỉ cần Thánh Giáo ta làm được, chân nhân cứ tùy ý!”

Bạn cần đăng nhập để bình luận