Côn Luân Ma Chủ

Chương 1822: Lão man vương 2

Sở Hưu sắc mặt quái dị nhìn người khổng lồ này một cái, lại nhìn Lục Phi vóc dáng chỉ cao ráo hơn cô gái bình thường một chút, hình tượng đó quá đẹp, Sở Hưu không dám suy nghĩ thêm.

Lục Phi đỏ mặt tức giận nói: “Long Sơn! Ta là tế ti của bộ lạc Hắc La, ngươi nói hươu nói vượn gì đó? Sỉ nhục ta chính là sỉ nhục bộ lạc Hắc La chúng ta, ngươi thật sự cho rằng mình có thể tùy ý ức hiệp bộ lạc Hắc La chúng ta hay sao? “

Long Sơn há miệng cười nói: “Mẹ dạy ta rằng, những cô gái các ngươi luôn ngoài miệng thì nói một đằng, trong lòng thì một kiểu. Rõ ràng trong lòng cực kỳ mong mỏi nhưng ngoài miệng nhất định phải cự tuyệt, phải cầu xin vài lần mới chịu đáp ứng.

Phiền toái, đúng là phiền toái. Nhưng ngươi là trân châu đẹp nhất trong bộ lạc Hắc La, nếu ngươi ngại một lần không đủ, ta có thể làm thêm vài lần.”

Hắc Kiệt sắc mặt đen kịt nói: “Long Sơn, đây là thần sứ của bộ lạc Hắc La chúng ta, chớ có vô lễ! Lúc trước ta đã báo tin cho các ngươi rồi, ta muốn gặp lão man vương.”

Nói xong, Hắc Kiệt nhỏ giọng nói với Sở Hưu: “Thần sứ đại nhân, hắn là dũng sĩ đệ nhất trong bộ lạc La Sơn, tên là Long Sơn, thực lực rất mạnh, ta cũng không phải đối thủ.

Nghe nói khi mẫu thân hắn mang thai từng giết một con hung thú Hắc Thương Long, có lẽ là con Hắc Thương Long cuối cùng trong toàn bộ Thập Vạn Đại Sơn. Long Sơn tắm máu rồng ra đời nên từ nhỏ đã có lực lượng rất mạnh.

Nhưng nghe nói khi vừa chào đời hắn ngã đập đầu vào sừng rồng nên đầu óc không được tốt, đại nhân đừng thấy lạ.”

Sở Hưu nhíu mày, y đột nhiên cảm thấy mẫu thân của Long Sơn này mới là hung hãn, sắp sinh con còn có thể xử lý một con hung thú thượng cổ?

Long Sơn khinh thường nói: “Chẳng qua chỉ là một tên nhân tộc thôi mà, thần sứ đại nhân gì...”

Hắn còn chưa dứt lời, trong thành đã vang lên một giọng nói già nua: “Long Sơn, đừng gây chuyện nữa, dẫn người vào đi.”

Nghe âm thanh này, Long Sơn mới ngoan ngoãn dẫn đám người Sở Hưu vào trong thành, đi vào một đại điện được đắp bằng đá xanh.

Nhưng khi Sở Hưu leo lên bậc thang của đại điện, y lại cảm thấy không đúng.

Trụ đá trên đại điện này không chỉ khắc những biểu tượng của man tộc mà còn phạm văn của Phật tông, đạo văn của đường. Trong bộ lạc man tộc mà thấy những thứ này là rất không bình thường.

Còn tới khi Sở Hưu đi vào trong cung điện, thấy lão man vương mà Hắc Kiệt cực kỳ tôn sùng, y thật sự kinh ngạc.

Tuy sắc mặt y vẫn giữ nguyên không thay đổi, nhưng ánh mắt đã đầy kinh hãi.

Ngồi trên ghế chính của đại điện là một lão đạo sĩ thân hình cao lớn cường tráng, kết tóc theo kiểu đạo sĩ, búi bằng Tử Ngọc Trâm, khoác một bộ đạo bào màu xanh nhạt. Khí tức trên người hắn cực kỳ thâm trầm, không phải khí tức của man tộc mà là khí tức của võ giả cảnh giới Võ Tiên, hơn nữa ngay cả Sở Hưu cũng không nhìn ra tu vi, chắc chắn là cao hơn y.

Lão già trước mắt nếu không ngồi đây mà là trong đạo quan ở bên ngoài, chắc chắn sẽ là chưởng giáo tông chủ của một đại phái Đạo môn, ai mà ngờ được hắn lại là lão man vương uy danh hiển hách trong man tộc?

Lần đầu tiên Sở Hưu cảm thấy hình như mình tính sai, những thủ đoạn mà y chuẩn bị để đối phó với man tộc có lẽ phải thay đổi.

Đồng thời Sở Hưu cũng hung hăng trừng mắt với Hắc Kiệt và Lục Phi một cái, sao các ngươi không nói sớm?

Hắc Kiệt và Lục Phi cũng không biết làm sao, không hiểu mình đã làm sai điều gì, lão man vương vẫn luôn như vậy mà, ngươi đâu có hỏi.

Lúc này lão man vương lại nói với giọng Trung Nguyên cực kỳ chuẩn xác: “Tiểu hữu từ xa đến, mời ngồi.”

Trong bộ lạc man tộc, không ngờ Sở Hưu lại gặp một man tộc không khác gì võ giả Đại La Thiên, chuyện này khiến Sở Hưu cảm thấy rất mất tự nhiên, những lời y chuẩn bị nói lúc trước lại thành không biết nên nói gì cho phải.

Lúc này lão man vương lại mỉm cười nói: “Tiểu hữu rất ngạc nhiên đúng không? Cũng bình thường thôi, võ giả Đại La Thiên nào gặp ta cũng rất kinh ngạc.

Một vạn năm qua, tuy rất nhiều người trong bộ lạc của ta chỉ phát triển cơ bắp chứ không phát triển đầu óc, nhưng cũng phải có vài người khai khiếu chứ? Lão phu tình cờ chính là người khai khiếu đó.

Khi còn bé, thật ra trong tộc lão phu là người rất gầy gò, đương nhiên là so với bộ tộc của ta.

Cho nên lúc đầu ta muốn trở thành đại tế ti, chỉ thích nghiên cứu những bí thuật linh tinh.

Nhưng sau này, trong tộc bắt được một võ giả, ta cảm thấy rất hứng thú với hắn, lại càng hứng thú với thế giới bên ngoài.

Người bình thường không học được cách nói năng của Trung Nguyên, nhưng ta chỉ mất một năm đã học xong.

Hơn nữa vì ta không phải chiến sĩ man tộc, trên người không xăm nhiều biểu tượng, lại thêm vóc dáng rất giống nhân tộc, cho nên lúc đó ta đã có một ý tưởng, đó là ra thế giới bên ngoài xem thử.

Lão phu là người rất to gan, ta nghĩ như vậy, cũng làm như vậy.

Thế giới bên ngoài rất rộng lớn và đặc sắc, không thể không thừa nhận, nhân tộc các ngươi phát triển ra võ đạo, trận đạo, đan đạo vân vân đều cực kỳ uyên thâm, không ngừng hấp dẫn ta.

Những năm đó, ta gia nhập rất nhiều tông môn.

Nghe nói ngươi là quận trưởng của Hoàng Thiên Các? Vậy ngươi phải gọi ta là tiền bối, khi du lịch ở Đông Vực, ta từng gia nhập Hoàng Thiên Các, phụ trách trấn thủ Nguyên Hoàng Cảnh.

Ở Nam Vực, ta gia nhập Thiên Hạ Kiếm Tông học tập kiếm đạo, cũng gia nhập Cực Lạc Ma Cung học tập bí pháp Ma đạo.

Ngươi không cần căng thẳng, ta biết ngươi diệt Cực Lạc Ma Cung, nhưng không quan trọng, vì ta không thích Cực Lạc Ma Cung, võ đạo của bọn họ quá cực đoan.

Ta tới Tây Vực du lịch nhưng không gia nhập chùa miếu nào, vì ta từng tu luyện ma công, võ đạo của Phật môn quá cố chấp, không chứa được bất cứ lực lượng dị chủng nào.

Cuối cùng ta tới Bắc Vực, gia nhập Linh Bảo Quan, tu luyện được Linh Bảo Hào Quang.

Thời gian sống trong Linh Bảo Quan là thời gian quý giá nhất của ta, cũng là khó quên nhất.

Trước đó ta luôn cho rằng nhân tộc các ngươi là sinh linh tàn nhẫn nhất, trong tông môn đấu đá cấu xé lẫn nhau, tròng tình huống không liên quan tới lợi ích mà cũng có ác ý, giết hại đối phương.

Nhưng trong Linh Bảo Quan, ta biết thế nào là sư môn, thế nào là... người nhà.

Nhưng cuối cùng ta vẫn rời khỏi, vì trong rừng rậm Thập Vạn Đại Sơn cũng có người nhà của ta.

Được rồi, tiểu hữu, ngươi đã biết chuyện của lão phu rồi, cũng nên nói tới chuyện của ngươi thôi.

Ngươi và ta đều là một loại người, nếu ngươi còn dùng thân phận thần sư kia lừa gạt ta, e là hôm nay không thể ra khỏi bộ lạc La Sơn này rồi.”

Lão man vương thần sắc như cười như không, không ngay thẳng như man tộc bình thường, mà như người chấp chưởng đa mưu túc trí của các đại phái.

Sở Hưu thở dài một tiếng, chắp tay nói: “Đông Vực Sở Hưu xin ra mắt tiền bối.

Lý do ta tới đây rất đơn giản, ta định liên thủ với Thiên La Bảo Tự, chuẩn bị tập kích Phạm Giáo. Để không bị Phạm Giáo chú ý tới nên mới lựa chọn đi vòng qua Thập Vạn Đại Sơn.

Lần này ta tới bộ lạc La Sơn cũng là vì mượn đường.”

Bạn cần đăng nhập để bình luận