Côn Luân Ma Chủ

Chương 1819: Tây Vực Phật tông 2

Sở Hưu vốn lạ mặt, y cũng không thể buông khí thế Võ Tiên ra đi đường được, cho nên bị người ta khinh thường cũng rất bình thường.

Sở Hưu nở nụ cười như có như không vuốt mũi, đã rất lâu rồi y không bị người khác đối xử như vậy.

Có người sợ y, có người e ngại y, cũng có người hận y, nhưng đã rất lâu rồi Sở Hưu không bị người khác coi nhẹ như vậy, chuyện này còn khiến y có cảm giác mới lạ.

Đương nhiên Sở Hưu cũng không có sở thích đặc thù gì, với thân phận hiện tại của y, y không cần chấp nhặt với một võ giả tiểu bối, thậm chí còn không tức giận.

Cho nên Sở Hưu cũng chẳng muốn lãng phí thời gian, lực lượng cường đại chậm rãi tỏa ra quanh người y, một hư ảnh Đại Nhật Như Lai hiện lên sau lưng, Phật âm phạm xướng đột nhiên vang lên.

Khí tức mạnh mẽ đó khiến tăng nhân canh gác trẻ tuổi bị dọa tới mức lùi lại phía sau, thiếu chút nữa ngã ngồi xuống đất.

Uy thế này ngay cả thủ tọa Hoa Nghiêm Các của hắn còn không có!

“Vị cao tăng nào đến đây vậy? Chiêu đãi không được chu đáo, mong được thứ lỗi.”

Một âm thanh uy nghiêm vang lên Pháp Minh vẻ mặt nghiêm nghị từ trong đi ra.

Nhưng khi thấy Sở Hưu, gương mặt Pháp Minh lại lộ vẻ kinh ngạc xen lẫn vui mừng: “Sở công tử? Sao ngươi lại tới Tây Vực?”

Sở Hưu mỉm cười nói: “Pháp Minh đại sư, lâu rồi không gặp, có khỏe không? Lần này ta tới đây là có chuyện cần bàn bạc với Thiên La Bảo Tự các ngươi, chuyện này khá bí mật, nói bên ngoài có vẻ không ổn lắm?”

Pháp Minh thấy vậy vội vàng dẫn Sở Hưu tới một thiền điện, hỏi; “Hôm nay Sở công tử tới đây là có chuyện cấp bách gì?”

Tuy trước đó trong Đại La Thiên, Pháp Tịnh đã nhắc nhở Pháp Minh, Sở Hưu này không phải hạng dễ đối phó, bảo hắn phải cảnh giác.

Nhưng Pháp Minh là người ân oán rõ ràng, hắn chỉ biết Sở Hưu cứu tính mạng hắn, ơn cứu mạng không dễ gì báo đáp.

Sở Hưu không trực tiếp trả lời câu hỏi của Pháp Minh mà hỏi ngược lại: “gần đây tình hình Thiên La Bảo Tự và Phạm Giáo rất mẫn cảm?”

Pháp Minh cười khổ nói: “Mẫn cảm? Phải nói là rất nhạy cảm, chạm vào là nổ.

Bây giờ thủ tọa Hoa Nghiêm Các chúng ta không có mặt ở đây mà đang tập trung thảo luận cơ mật với các vị thủ tọa các chủ trong Thiên La Bảo Tự.”

“Ồ? Vậy vì sao còn chưa khai chiến?”

Pháp Minh ngừng một chút, nghĩ lại thì đây không phải chuyện bí mật gì nên hắn mới nói: “Thật ra cũng không có gì, không phải không muốn đánh mà là không dám đánh thôi.

Sở công tử thân là một, chắc cũng biết chuyện liên quan tới hạ giới gần đây.

Trong hoàn cảnh này, Đại La Thiên không nên đấu đá quá căng thẳng. Cho nên Đạo Tôn đã đích thân mời Thế Tôn và giáo chủ Phạm Giáo tới Bắc Vực luận đạo.”

Sở Hưu nhíu mày, giáo chủ Phạm Giáo và Thế Tôn của Thiên La Bảo Tự đều không ở Tây Vực, chuyện này vượt ngoài dự đoán của Sở Hưu.

“Tức là hai vị này không có mặt thì các ngươi cũng không dám động thủ?”

Pháp Minh lắc đầu nói: “Không phải không dám động thủ. Có điều tuy Phạm Giáo tổn thất một vị điện chủ nhưng nếu thật sự giao chiến thì Phạm Giáo cũng có sức đánh một trận, chúng ta không muốn chịu tổn thất quá nghiêm trọng. Thế Tôn không có mặt, chúng ta thậm chí còn không đưa tin được, ai dám mạo hiểm hạ lệnh ăn thua đủ với Phạm Giáo?

Nhưng nếu không động thủ thì mấy vị các chủ thủ tọa ở trên không cam tâm.

Điện chủ Vishnu Điện đời trước đã bỏ mạng, điện chủ tiếp theo lại chết trong tay Sở công tử, thời cơ tốt đẹp như vậy mà không động thủ thì đúng là không cam tâm.”

Sở Hưu híp mắt nói: “Bây giờ chư vị đại sư không cần không cam tâm nữa.”

“Vì sao?”

“Vì ta đã tới.”

Pháp Minh chỉ có tình cách thẳng thắn một chút chứ không phải kẻ ngu ngốc không hiểu ý tứ.

Hắn hiểu ý Sở Hưu cho nên càng kinh ngạc.

“Sở công tử định liên thủ với Thiên La Bảo Tự ta?”

Sở Hưu híp mắt nói: “Lúc trước trong Đại La Thần Cung, các ngươi gặp khó khăn khi đối mặt với Phạm Giáo, là ta đã ra tay giải quyết giúp các ngươi.

Còn bây giờ, các ngươi cũng đang gặp khó khăn trong chuyện đối phó với Phạm Giáo, ta cũng có thể giải quyết giúp các ngươi. Pháp Minh đại sư, ngươi nói đi, có phải ta có duyên với Phật môn các người không?”

Sở Hưu có duyên với Phật môn hay không thì Pháp Minh không biết, hắn chỉ biết trong chuyện này thì lời của hắn cũng không có giá trị.

Pháp Minh trầm giọng nói: “Sở công tử, với địa vị hiện tại của ta, căn bản là không thể nào nhúng tay vào chuyện này được.

Bây giờ trong Thiên La Bảo Tự, người chủ trì đại cục là thủ tọa Hóa Sinh Các Tề Thiện thiền sư, ta sẽ dẫn Sở công tử tới gặp ông ấy.”

“Vậy làm phiền Pháp Minh đại sư.”

Thiên La Bảo Tự nằm ở vị trí trung tâm của phía đông Tây Vực, thật ra Hóa Sinh Các không ở đây, nhưng lúc này Tề Thiện thiền sư đang thay Thế Tôn nắm giữ đại cục của Thiên La Bảo Tự, đương nhiên phải ở lại trong Thiên La Bảo Tự.

Trước đó Sở Hưu cho rằng Hoa Nghiêm Các đã rất to lớn, nhưng Thiên La Bảo Tự còn rộng lớn hơn tưởng tượng của Sở Hưu.

Khi toàn bộ Thiên La Bảo Tự đập vào mi mắt, Sở Hưu thậm chí cho rằng mình đã tới thánh địa Linh Sơn của Phật môn.

Dõi mắt nhìn sang, vô số cung điện chùa chiền được xây dựng bằng vàng và lưu ly, ánh vàng bao phủ khắp mặt đất, khiến bất cứ ai bước vào phạm vi vài dặm xung quanh Thiên La Bảo Tự cũng có cảnh giới như đang chìm đắm trong phật quang.

Điểm kỳ dị nhất là Đại Hùng Bảo Điện ở chính giữa, nó lơ lửng trên không trung, chắc chắn bên dưới là vô số trận pháp nâng đỡ.

Làm như vậy không có tác dụng gì đối với phòng ngự của đại điện, dù sao theo Sở Hưu thấy tác dụng duy nhất chỉ có hai chữ: làm màu.

Nghĩ tới đây, khóe miệng Sở Hưu không khỏi nở nụ cười lạnh.

Thật ra nếu nói tới làm việc bá đạo, toàn bộ Đại La Thiên không có ai bá đạo bằng Thiên La Bảo Tự.

Ba vực còn lại, cho dù là Tam Thanh Điện của Đạo môn xưng tôn ở Bắc Vực, ngoài giới Đạo môn ra họ vẫn chấp nhận những võ giả khác.

Nhưng trong phạm vi Tây Vực, ngoài Thiền Tông của Thiên La Bảo Tự và phe phái của Phạm Giáo, gần như không chấp nhận bất cứ võ giả chi phái nào khác.

Sở Hưu đi từ Phổ Thiện Quận tới Thiên La Bảo Tự, các châu phủ đi ngang qua đều tôn thờ chùa miếu tăng nhân, người bình thường và võ giả tầng chót thờ cúng những chùa miếu nhỏ, còn chùa miếu nhỏ lại tôn thờ Thiên La Bảo Tự, cuối cùng mới có bộ dáng hùng vĩ này của Thiên La Bảo Tự.

Lúc này Pháp Minh chỉ vào Thiên La Bảo Tự, sắc mặt kiêu ngạo nói: “Mời Sở công tử xem thử, đây là Thiên La Bảo Tự của chúng ta.

Vạn năm trước Phật môn ta tới Tây Vực, nơi này chỉ là một vùng đất hoang vắng rừng thiêng nước độc, còn hôm nay là đã thánh địa Phật môn ngời ngời phật quang!”

Sở Hưu cười thầm trong lòng, vì thánh địa Phật môn trước mắt, Thiên La Bảo Tự đã giết không ít người. Vạn năm qua vô số dân chúng và võ giả tầng chót ở Tây Vực này cần mẫn khổ nhọc, nhưng đều bị Phạm Giáo thu gặt, có vậy mới gây dựng được thánh địa Phật môn trước mắt.

Trong ánh phật quang rực rỡ chiếu rọi khắp nơi kia, Sở Hưu có thể thấy một vệt đỏ máu lờ mờ di chuyển.

Bạn cần đăng nhập để bình luận