Côn Luân Ma Chủ

Chương 1615: Lai lịch của Thiên Môn 2

Cho nên vì bản thân mình, Thiên Môn cũng phải gia cố phong ấn này liên tục.

Một khi Thiên Môn bị hủy diệt, theo thời gian trôi qua phong ấn sẽ buông lỏng, Đại La Thiên và hạ giới sẽ lại liên thông, sẽ khiến cho thiên địa nguyên khí của Đại La Thiên dung nhập vào hạ giới.”

“Đây chẳng phải chuyện tốt ư? Ít nhất đối với hạ giới đây là chuyện tốt.”

Thiên Hồn cười lạnh nói: “Có lẽ lúc mới bắt đầu đây là chuyện tốt cho hạ giới, nhưng một thời gian sau, khi thiên địa nguyên khí của Đại La Thiên củng cố triệt để thông đạo, khi đó Đại La Thiên và hạ giới sẽ liên thông hoàn toàn. Đến lúc đó võ giả Đại La Thiên có thể xuống hạ giới, võ giả hạ giới cũng có thể lên Đại La Thiên.

Nghe thì không tệ, nhưng ngươi nghĩ hai bên sẽ chung sống hòa bình ư?

Khi đó Độc Cô Duy Ngã đã biết đến sự tồn tại của Đại La Thiên, nhưng khi đó hắn vừa mới bình định giang hồ, dưới hạ giới duy ngã độc tôn, hắn có thể tới Đại La Thiên, nhưng làm sao hắn có thể khoan dung cho võ giả Đại La Thiên xuống hạ giới?

Cho nên hắn mới lưu lại chút sinh cơ cho Thiên Môn, để bọn chúng tiếp tục làm chó canh cửa.”

Sở Hưu hiểu rõ gật nhẹ đầu, nếu là như vậy mọi chuyện đều có thể hiểu được.

Lúc này thần sắc Thiên Hồn lại trở nên nghiêm nghị nói: “Ngươi có thù oán với Thiên Môn, muốn hủy diệt Thiên Môn cũng được, đơn giản là giết một đám chó canh cửa mà thôi, muốn giết thì cứ giết.

Nhưng trước khi ngươi có thực lực tuyệt đối, tốt nhất ngươi đừng động tới Thiên Môn.”

Sở Hưu nhíu mày nói: “Vì Đại La Thiên và hạ giới liên thông? Yên tâm, trước khi lợi dụng xong lực lượng của Đại La Thiên, ta sẽ không làm chuyện này.”

Tuy Sở Hưu thù rất dai, rất muốn diệt trừ Thiên Môn, nhưng chưa nói bây giờ y chưa có lực lượng hủy diệt Thiên Môn, cho dù có, y cũng tạm thời không làm như vậy.

Bây giờ y đang khống chế một con đường kết nối giữa Đại La Thiên và hạ giới, nếu phong ấn của Thiên Môn nới lỏng dần tới thiên địa nguyên khí của Đại La Thiên chảy vào hạ giới, thậm chí liên kết lưỡng giới, vậy Sở Hưu còn ưu thế gì nữa?

Cho nên y nhất định phải chuyển hóa triệt để ưu thế thành thực lực, sau đó mới cân nhắc chuyện động vào Thiên Môn.

Thiên Hồn Diệt Địa nói: “Không phải vì nguyên nhân này mà vì trong Thiên Môn có một luồng bản nguyên, bản nguyên dương cực!

Chuyện này là Độc Cô Duy Ngã tới Đại La Thiên rồi mới biết.

Trận pháp bình thường không thể phong tỏa hai thế giới, trung tâm trận pháp của Thiên Môn có một luồng bản nguyên dương cực thuộc về Tiểu Phàm Thiên năm xưa.

Trước đây Độc Cô Duy Ngã mà biết điều này, chắc chắn hắn sẽ tiêu diệt triệt để Thiên Môn, cho dù liều mạng khiến trận pháp hư hại, khiến hai giới liên thông cũng nhất quyết đoạt lấy luồng bản nguyên kia. Đáng tiếc cuối cùng không có cơ hội.

Đây là chuyện Độc Cô Duy Ngã chưa làm được, nhưng ngươi có cơ hội làm được.

Bản nguyên Dương Cực nằm ở chính giữa thông đạo, một nửa liên thông tới trận pháp Đại La Thiên, một nửa liên thông với trận pháp hạ giới.

Cho nên nếu tương lai ngươi tu luyện tới mức có thể thoải mái hủy diệt Thiên Môn, vậy nhất định phải tìm một cơ hội thích hợp, hơn nữa các định khu vực phong ấn ở Đại La Thiên, cũng là nơi không có cường giả trấn giữa trong Đại La Thần Cung, trực tiếp ra tay hủy diệt Thiên Môn, đoạt lấy bản nguyên dương cực về tay.

Nhớ cho kỹ, ân oán chỉ là phụ, bản nguyên dương cực mới là quý giá nhất.”

Thiên Hồn nhắc tới bản nguyên vài lần, sắc mặt còn cực kỳ nghiêm túc, có thể thấy tầm quan trọng của bản nguyên.

Ba luồng bản nguyên là có thể đạt được tư cách đi vào Trường Sinh Thiên, nếu có nhiều bản nguyên hơn thì sao?

Sở Hưu không hỏi chuyện này mà ghi nhớ trong đáy lòng.

Tất cả mọi nghi vấn của Sở Hưu đều được Thiên Hồn giải đáp, nhưng y vẫn không buông lỏng, ngược lại cảm thấy trên người bị tròng lên một lớp gông xiềng càng nặng nề.

Trước đó Sở Hưu luôn cảm thấy dường như mình và Độc Cô Duy Ngã có liên hệ nhất định, chỉ không biết rốt cuộc mối liên hệ này là gì.

Còn bây giờ Sở Hưu đã biết, nhưng áp lực trên người y lại càng lớn.

Đối với Độc Cô Duy Ngã, Thiên Hồn và Sở Hưu đều là một phân thân mà hắn phân hóa ra, có nhiệm vụ riêng của mình.

Kết quả bây giờ hai cỗ phân thân này không những không hoàn thành nhiệm vụ của mình mà còn sinh ra ý thức riêng, đương nhiên hắn không thể chấp nhận được.

Thu hồi ‘thứ’ của mình, là chuyện rất bình thường.

Nhưng đối với Sở Hưu và Thiên Hồn, đây cũng là chuyện bọn họ không thể chấp nhận được.

Thiên Hồn thì ít nhất còn có ký ức của Độc Cô Duy Ngã năm trăm năm trước, Sở Hưu lại chẳng có cái gì.

Kết quả bây giờ có người nói cho y, thật ra y chi là một bộ phận của kẻ khác, bây giờ kẻ đó muốn nuốt sống y để khôi phục trạng thái hoàn hảo, đương nhiên Sở Hưu sẽ không đồng ý.

Độc Cô Duy Ngã náu mình trong Hoàng Tuyền Thiên, không biết sẽ thoát khỏi trói buộc của Hoàng Tuyền Thiên vào lúc nào. Khi đó Độc Cô Duy Ngã sẽ khủng khiếp hơn năm trăm năm trước dùng sức mình mình giao chiến với toàn bộ Đại La Thiên, thời gian lưu lại cho Sở Hưu đã không còn nhiều.

Trong thời gian còn lại, Thiên Hồn nắm chắc thời gian truyền toàn bộ võ đạo mà Sở Hưu có thể tiếp nhận trong cảnh giới này vào đầu của y, khiến y có thể bớt đi nhiều bình cảnh trong cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền.

Bảy ngày sau, Linh Tiêu Cảnh lại mở cửa, bọn Lục Tam Kim đã ở ngoài Linh Tiêu Cảnh chờ Sở Hưu.

Thấy Sở Hưu từ trong đi ra, mang theo khí thế của cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền, Lục Tam Kim lập tức trợn tròn hai mắt nói: “Sở huynh, ngươi đã bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền rồi à?”

Sở Hưu gật đầu nói: “Thế nào, kỳ lạ lắm à?”

Lục Tam Kim sắc mặt kỳ quái lắc đầu nói: “Không lạ, đương nhiên không lạ.”

Liên tưởng tới thực lực trước đây của Sở Hưu, bây giờ y bước vào cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền cũng không có gì lạ.

Nhưng trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần mà Sở Hưu đã có chiến lực như vậy, bây giờ y đạt tới cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền sẽ khủng khiếp tới mức nào?

Đứng cạnh Sở Hưu, cho dù Lục Giang Hà luôn có tâm trạng tốt cũng cảm thấy hơi thất bại.

Tần Bách Nguyên ở bên cạnh thản nhiên nói: “Muốn nói chuyện phiếm thì ra ngoài trước đã, Lăng Tiêu Tông ta không giữ chư vị.”

Lục Tam Kim ở bên cạnh nhếch miệng, lão già Tần Bách Nguyên này thật nhỏ mọn, rõ ràng là thấy Sở huynh bước vào cảnh Thiên Địa Thông Huyền nên tức tối.

Đám người rời khỏi Lăng Tiêu Tông, lúc này Sở Hưu mới hỏi: “Trong thời gian ta vào Linh Tiêu Cảnh tu luyện, người của Hàn Giang Thành có tới gây sự với các ngươi không?”

Lục Tam Kim lắc đầu nói: “Không hề, trong Lăng Tiêu Tông, người của Hàn Giang Thành cũng không dám động thủ.”

Sở Hưu trầm giọng nói: “Lục huynh, sau khi trở về ngươi nên báo cho các chủ, phải chuẩn bị kỹ càng.

Khi Kỳ Vô Hận giao chiến với ngươi, cho dù ngay trước mặt Lăng Tiêu Tông hắn cũng dám nổi sát tâm, có thể thấy giữa Hoàng Thiên Các và Hàn Giang Thành đã không còn con đường nào khác.”

Thật ra Sở Hưu không thèm để ý chuyện Hoàng Thiên Các bị tiêu diệt.

Bạn cần đăng nhập để bình luận