Côn Luân Ma Chủ

Chương 911: Đoán đúng



Cái cớ này dùng một lần hai lần còn được, nhưng dùng nhiều lần hơn nữa thật ra đã khiến nội bộ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có người cảm thấy không đúng, thậm chí nghi ngờ. Bạch Vô Kỵ chính là người như vậy.

Chỉ có điều hắn không tin phụ thân lại hại mình, ban đầu còn không chú úy. Nhưng về sau hắn lại bất ngờ phát hiện một chút dấu vết, lúc này mới bắt tay vào điều tra. Chân tướng cuối cùng khiến hắn không rét mà run, phụ thân của hắn không ngờ lại định hy sinh bản thân hắn làm nguyên liệu cho một người chết!

Lúc này Bạch Vô Kỵ đứng bên cạnh, cực kỳ kín tiếng nhưng trong mắt lại lóe lên vẻ bi ai.

Nhớ lại ngày trước Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành liên thủ với Sở Hưu ra tay với Sở Hưu, Sở Hưu giết Nhiếp Đông Lưu, kết quả khiến Nhiếp Nhân Long nổi giận, thậm chí nhập ma.

Khi đó Bạch Vô Kỵ đã muốn hỏi Bạch Hàn Thiên, nếu mình cũng bị giết, liệu hắn có giống Nhiếp Nhân Long, liều mạng báo thù cho mình không?

Có điều hắn sợ tổn thương tình cảm, cuối cùng Bạch Vô Kỵ không hỏi câu này ra khỏi miệng.

Thế nhưng giờ đã không cần hỏi, hiện thực đã trả lời Bạch Vô Kỵ.

Trong mắt Bạch Hàn Thiên, lợi ích của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành là trên hết, trên cả đứa con trai này.

Dù sao hắn cũng không chỉ có một đứa con, hơn nữa lần này không phải hắn muốn giết Bạch Vô Kỵ.

Hổ dữ không ăn thịt con, nhưng hắn nuôi đứa con lớn chừng này rồi, giờ muốn mượn vài thứ trên người nó dùng một chút, chẳng lẽ không được à?

Lúc này Sở Hưu lại mỉm cười trêu ngươi lắc đầu nói: “Chậc chậc chậc. Bạch thành chủ, ta cũng không ngờ ngươi lại lắm trò như vậy, lại còn dùng một người chết dọa dẫm giang hồ khu vực Cực Bắc bao năm nay. Chậc chậc, thật sáng tạo!”

“Sở Hưu! Ngươi đáng chết!”

Gương mặt Bạch Hàn Thiên vặn vẹo điên cuồng tấn công về phía Sở Hưu.

Cùng lúc đó, Bạch Hàn Phong cũng đầy tức giận đánh về phía Sở Hưu.

Hai huynh đệ bọn họ đã giấu bí mật này bao năm như vậy, chỉ cần giữ được bí mật đến lúc Bạch gia bọn họ có một vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần khác, vậy lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành có thể thong thả tạ thế.

Thế nhưng giờ tất cả đều bị Sở Hưu quấy nhiễu. Giờ bí mật đã bại lộ, chỉ ngày mai thôi chuyện này sẽ lan truyền khắp võ lâm Bắc Yên, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bọn họ sẽ trở thành mục tiêu tấn công chung của mọi người!

Những võ giả ngày trước có thù oán với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành sẽ tính toán tìm cách báo thù. Cho dù là những thế lực ngay trong buổi tiệc này, chắc chắn cũng có những người bất mãn với Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành.

Bao năm như vậy, bọn họ tặng lễ cho Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bao nhiêu? Hóa ra đều là tặng cho một người chết, chúc thọ cho một người chết, chúc tới giờ nghĩ lại, đúng là xúi quẩy.

Thân hình Sở Hưu lui lại phía sau, lực lượng nguyên thần ngưng cung hóa tiễn. Diệt Hồn Tiễn liên tiếp bắn ra, tinh thần lực cường đại khiến người ta líu lưỡi.

Vài mũi tên đồng thời bắn ra tạm thời ngăn cản hai người Bạch Hàn Thiên cùng Bạch Hàn Phong, bản thân y lại hô lớn với Mai Khinh Liên cùng Bàng Hổ: “Đi!”

Chuyện của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã bại lộ, Sở Hưu không cần lưu lại tại đây liều mạng với đám người Bạch Hàn Thiên nữa.

Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dù sao cũng được truyền thừa cả vài ngàn năm, chỉ với ba người Sở Hưu mà muốn diệt môn Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, e rằng nằm mơ còn chẳng được. Trong Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành chắc chắn còn nhiều thủ đoạn ẩn giấu khác.

Có điều tiếp theo sẽ tới phiên Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành nhức đầu. Bọn họ sẽ phải đối mặt với vô số người từng đắc tội ngày trước, vô số kẻ địch còn tồn tại hiện giờ.

Những người này tới một mình thì đều không phải đối thủ của Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, nhưng nếu cùng tiến tới, Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành cũng khó lòng chống lại.

Bàng Hổ cùng Mai Khinh Liên thấy Sở Hưu muốn đi, cũng nhanh chóng thoát thân.

Những đệ tử Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành bình thường dựa vào ngoại vật có lẽ còn chống đỡ được một bọn họ một thời gian ngắn, nhưng bọn họ muốn bỏ đi, đám người này lại không cản nổi.

Trước khi đi Sở Hưu còn cố ý liếc qua chỗ Bạch Vô Kỵ đang nấp, ra dấu một cái. Y tin rằng Bạch Vô Kỵ sẽ thấy, hơn nữa Bạch Vô Kỵ cũng không dám lừa y.

Chuyện lần này là Bạch Vô Kỵ để lộ ra, thóp của hắn đang nằm trong tay Sở Hưu.

Nếu hắn dám lừa Sở Hưu, Sở Hưu chỉ cần báo tin cho Bạch Hàn Thiên, tin rằng Bạch Hàn Thiên sẽ phẫn nộ tới mức không nể nang gì người nhà.

Mắt thấy đám người Sở Hưu thong dong bỏ đi, Bạch Hàn Thiên sắc mặt âm trầm nhưng không đuổi theo.

Một là với thực lực của đám người Sở Hưu, một khi bọn họ rời khỏi khu vực Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành, mình có đuổi theo cũng không biết được rốt cuộc là ai giết ai.

Huống hồ trước mắt vẫn còn phiền phức ngập trời đang chờ đợi bọn họ.

Mọi người xung quanh trực tiếp phẩy tay áo bỏ đi, cười lạnh nói: “Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi thủ đoạn hay lắm, trêu chọc chúng ta như kẻ ngu ngốc vậy. Chúng ta sẽ nhớ thật kỹ bài học lần này, sau này Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành các ngươi tự đi mà chơi!”

Dứt lời đám người quay lưng bỏ đi, Bạch Hàn Thiên muốn cản nhưng lại không biết nên cản thế nào.

Nhậm Thiên Lý cũng mang theo Trần Kim Đình vẻ mặt ngây ngốc rời đi, hiển nhiên tên này còn chưa kịp phản ứng lại từ biến hóa đột ngột kia.

Thấy bộ dáng này của Trần Kim Đình, Nhậm Thiên Lý không khỏi hừ lạnh nói: “Thấy rồi chứ? Hành tẩu trên giang hồ quan trọng nhất là phải tu luyện thực lực của mình tới nơi tới chốn.

Vì sao hôm nay Sở Hưu kia dám gây sóng gió ở Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành? Chính là vì nếu hắn đoán sai, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn sống, hắn cũng có lòng tin chạy trốn được.

Với chút thực lực đấy của ngươi còn muốn khiếu chiên Sở Hưu, còn kém xa lắm!”

Nhậm Thiên Lý không phải đang giáo huấn Trần Kim Đình mà muốn vị sư đệ này của mình hiểu thật rõ con đường tiếp theo nên đi ra sao.

Đời này sư phụ hắn chỉ thu nhận hai đệ tử là họ, hơn nữa chênh lệch giữa hai người quá lớn cho nên cũng không có chuyện cạnh tranh lẫn nhau. Ngược lại Nhậm Thiên Lý còn mong chờ Trần Kim Đình có ngày trưởng thành.

Phương Kim Ngô dù sao cũng đã già, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành đã chết nhiều năm như vậy, Phương Kim Ngô còn sống được bao lâu cũng là ẩn số.

Trong triều đình Bắc Yên thật ra Nhậm Thiên Lý không có chỗ dựa, chỗ dựa của hắn chính là Phương Kim Ngô.

Đến một ngày nào đó Phương Kim Ngô chết đi, nhánh của hắn chỉ còn lại hai người hắn và Trần Kim Đình. Nếu Trần Kim Đình có thể trưởng thành mạnh mẽ một chút, hai người còn có thể giúp đỡ lẫn nhau.

Còn lúc này đám người Sở Hưu sau khi rời thành cũng không trực tiếp bỏ đi mà tới cách Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành hơn mười dặm chờ đợi.

Lúc trước Sở Hưu ra dấu cho Bạch Vô Kỵ chính là bảo hắn đi dọc theo hướng này là tìm được bọn họ. Y tin Bạch Vô Kỵ sẽ tới.

Bàng Hổ gãi gãi đầu, tặc lưỡi lắc đầu nói: “Đám đại phái này rõ nhiều mưu kế, còn nghĩ ra được cả chiêu này, thậm chí còn lừa được người khác mấy chục năm. Bao lâu như vậy rồi vẫn không ai phát hiện.”

Mai Khinh Liên ở bên cạnh nói: “Không phải không ai phát hiện mà là cho dù có người cảm thấy không đúng cũng không dám thử.”

Nói xong Mai Khinh Liên còn liếc sang Sở Hưu một cái: “Dù sao trên giang hồ không mấy ai to gan như ngươi. Ta nói này, ngươi không sợ mình đoán sai, lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành không chết à?”

Sở Hưu thản nhiên đáp: “Đoán sai thì sai thôi, ai dám cam đoan cả đời mình đều đúng? Cho dù lão tổ Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành còn sống có lẽ hắn cũng chẳng khác nào bộ xương khô trong mộ. Một lão già như vậy ta đánh không lại chẳng lẽ còn không trốn được à?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận