Côn Luân Ma Chủ

Chương 1926: Vô Thượng Thiên Ma 1



Đại La Thiên có ba nhánh Đạo Phật Ma, Đạo môn có Tam Thanh Điện, các thế hệ Đạo Tôn đều là cường giả trong cường giả.

Phật môn cũng có hai chi phái là Phạm Giáo và Thiên La Bảo Tự. các thế hệ giáo chủ Phạm Giáo và Thế Tôn cũng có cơ hội đứng trên đỉnh cao đương thời.

Nhưng chỉ duy nhất nhánh Ma đạo là xui xẻo, hai phái Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung tuy có thực lực không yếu nhưng xưa nay chưa bao giờ đứng trên đỉnh phong của Đại La Thiên.

Nguyên nhân của chuyện này không phải vì Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung không cố gắng mà là vạn năm trước truyền thừa Ma đạo dưới hạ giới đã bị đả kích một lần.

Mà kẻ cầm đầu cũng chính là người Viên Không Thành định đào ra, vị Vô Thượng Thiên Ma.

Vị này không họ không tên, thậm chí không có tông môn, vạn năm trước khi ngươi nổi danh trên giang hồ đã tự xưng là Vô Thượng Thiên Ma, tự xưng là cường giả Ma đạo đệ nhất từ xưa tới nay.

Đương nhiên lời này của hắn không phải nói khoác, ít nhất nửa cầu đầu không nói khoác. Trong thời đại của hắn, Vô Thượng Thiên Ma chính là đệ nhất nhân trong Ma đạo, cũng những đại phái Ma đạo như Thiên Ma Cung đều thần phục dưới trướng hắn.

Nhưng vị Vô Thượng Thiên Ma này chỉ tồn tại trong thời gian ngắn ngủi, vừa đứng trên đỉnh cao của giang hồ chưa được bao lâu đã bị tất cả các cường giả trong giang hồ liên thủ phong ấn.

Nguyên nhân rất đơn giản, vị Vô Thượng Thiên Ma này có tính cách cuồng vọng với cực điểm, lúc đó hắn không để bất cứ tông môn nào trong giang hồ trong mắt.

Cuồng vọng, đắc tội với nhiều người đã đành, hắn còn muốn nghiên cứu con đường trường sinh, vì nghiên cứu một môn ma công cấm kỵ, không ngờ còn sắn giết Võ Tiên, tiến hành thí nghiệm.

Hành động này đã phạm phải tối kỵ của giang hồ, Võ Tiên đứng trên đỉnh phong, sao lại là đối tượng cho ngươi tùy ý săn bắt thí nghiệm?

Cho nên lúc đó cường giả của các môn phái đồng thời ra tay, phá hủy thân thể của hắn, nhưng khi ra tay hủy diệt nguyên thần, bọn họ lại phát hiện mình không làm được.

Trước đó Đại La Thiên phong ấn Độc Cô Duy Ngã là vì bọn họ e ngại Độc Cô Duy Ngã.

Một khi giết chết hắn, nguyên thần đoạt xá, hắn sẽ càng khủng khiếp, có thể khôi phục lại thời đỉnh phong bất cứ lúc nào.

Nhưng Vô Thượng Thiên Ma kia nghiên cứu đủ loại ma công cấm kỵ, tuy không thành công nhưng cũng có một số tiến triển. Ít nhất hắn đã biến mình thành ‘quái vật’, nguyên thần gần như bất diệt, cho nên không cách nào diệt trừ, chỉ có thể phong ấn.

Đã qua nhiều năm, cho dù là trước đại kiếp nạn thượng cổ, giới Ma đạo vẫn không nghĩ tới chuyện đào Vô Thượng Thiên Ma ra.

Một nguyên nhân là vì hai giới Đạo Phật đang đứng xem, ai muốn đào kẻ điên này ra sẽ là kẻ địch của toàn bộ giang hồ.

Mặt khác, ngày trước Cực Lạc Ma Cung và Thiên Ma Cung đã phát triển tới đỉnh phong của Ma đạo, không ai muốn thả một lão tổ tông ra.

Nhưng bây giờ Thiên Ma Cung đang trong cảnh khốn khó, hơn nữa lại tình cờ xuống hạ giới, tìm được nơi phong ấn Vô Thượng Thiên Ma. Đây chẳng khác nào cơ hội mà ông trời cho Thiên Ma Cung, Viên Không Thành và Tà Khâu Lương bàn bạc rồi quyết định đào di tích ra, thả Vô Thượng Thiên Ma năm xưa!

“Tìm được rồi!”

Lúc này võ giả Thiên Ma Cung ở bên dưới vui mừng hô lớn, hang động dưới bờ biển đã được bọn họ đào xong, để lộ ra một cung điện được chế tạo hoàn toàn bằng đồng xanh.

Nhưng nói là cung điện, thực tế nó là một cái hộp sắt vuông vức, trông giống như quan tài, không có cửa ra vào cũng chẳng có cửa sổ, bên trên đó khắc đầy trận văn Đạo Phật, thậm chí có cả của giới Ma đạo.

Viên Không Thành nhìn cung điện bị bịt kín kia, trong lòng cũng hơi lo lắng.

Đây là cơ hội quật khởi cuối cùng của Thiên Ma Cung, nhưng thực ra trong lòng hắn cũng không chắc chắn.

Mặc dù căn cứ theo điển tịch ghi chép lại, lúc đó tập hợp lực lượng của tất cả cường giả đại phái trên giang hồ vẫn không thể hủy diệt nguyên thần của đối phương, cũng tức là nguyên thần của đối phương đã gần như bất diệt.

Nhưng vấn đề là bất diệt không phải là bất tử.

Vạn năm đã qua, ai biết bên trong sẽ ra sao?

“Mở ra đi.”

Viên Không Thành ra lệnh, tất cả trận pháp sư của Thiên Ma Cung lập tức ra tay phá trận.

Đã qua vạn năm, thật ra chính phần mười trận pháp của cung điện phong ấn Vô Thượng Thiên Ma đã hỏng, nhưng vị Vô Thượng Thiên Ma này vẫn không thể chủ động trốn thoát. Đây không phải tin tức tốt cho Viên Không Thành, vì điều này đại biểu, rất có thể nguyên thần của đối phương đã tiêu tán, cũng có thể đã trở nên cực kỳ suy yếu.

Hơn mười trận pháp sư của Thiên Ma Cung bố trí một trận pháp, chỉ trong chớp mắt, vô số hào quang trận đạo đã bao phủ lấy cung điện bằng đồng xanh, trận pháp trên đó bắt đầu tan rã.

Tiếp đó một tiếng ‘ken két’ vang lên, toàn bộ cung điện đồng xanh bắt đầu vỡ vụn, rất nhiều sương đen tràn ra từ trong đó.

Cùng lúc, một tiếng thở dài âm u vang lên bên trong.

“Rốt cuộc cũng được thấy ánh mặt trời rồi!”

Viên Không Thành vui mừng như điên, hắn cược thắng rồi! Vô Thượng Thiên Ma trong phong ấn vẫn còn sống!

Nhưng không đợi Viên Không Thành kịp nói gì, làn sương đen bắt đầu càn quét, các trận pháp xung quanh đều bị sương đen bao phủ, chỉ trong chớp mắt bọn họ thậm chí không kịp kêu thảm một tiếng, đã bị hút thành thây khô!

Thấy cảnh này sắc mặt Viên Không Thành đen kịt.

Tuy thực lực của các trận pháp sư này không mạnh, nhưng bọn họ là trận pháp sư, không thể tính toán theo thực lực được.

Chỉ trong chốc lát đã tổn thất nhiều trận pháp sư như vậy, có thể nói là bao tích lũy trận pháp của Thiên Ma Cung trong nhiều năm đã bị hủy hoại trong chốc lát!

Lúc này, sau khi hút máu tươi của hơn mười trận pháp, rốt cuộc làn sương đen cũng ngưng tụ, hóa thành một thứ tổng như thực thể nhưng lại lơ lửng không cố định.

Đó là một lão già gầy gò với làn sương đen lượn lờ quanh người, trông không khác gì bộ xương khô, cực kỳ khủng khiếp.

Nhưng biểu cảm trên gương mặt hắn lại cực kỳ kiêu ngạo, thậm chí Viên Không Thành còn có cảm giác, không ngờ hắn lại nhìn mình như nhìn một con kiến. Chuyện này khiến Viên Không Thành cảm thấy không thoải mái.

Nhưng ngay khoảnh khắc sau, Vô Thượng Thiên Ma vung tay, ma khí vô biên đột nhiên xuất hiện giữa hư không, bao phủ lấy hắn!

Viên Không Thành đột nhiên biến sắc.

Hắn có thể cảm giác được, lực lượng này không mạnh, thậm chí chỉ tương đương với Võ Tiên nhất trọng thiên.

Nhưng chính luồng lực lượng không mạnh này lại dẫn dắt lực lượng quy tắc cực kỳ cường đại, thậm chí cường đại tới mức võ giả ngũ trọng thiên như Viên Không Thành cũng cảm thấy uy hiếp.

Già Thiên Ma Thủ trực tiếp thi triển, nhưng không phải tóm lấy Vô Thượng Thiên Ma mà là bao phủ chính mình, chấp nhận để ma khí ăn mòn.

Viên Không Thành hô lớn: “Tiền bối, ta là đệ tử của Thiên Ma Cung, ngài có còn nhớ Thiên Ma Cung không?”

Vô Thượng Thiên Ma vung tay, ma khí tan rã, nhưng làn sương đen lại sôi trào càng kịch liệt xung quanh.

“Thiên Ma Cung? Ngươi là người của Thiên Ma Cung? Rốt cuộc bây giờ đã qua bao lâu rồi?”

Bạn cần đăng nhập để bình luận