Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1015: Tiểu Viên, tôi muốn... (5)

Trên bồ đoàn trước tượng Phật, có bóng lưng mặc tăng y màu xanh ngồi xếp bằng.

Được cứu rồi... Trương Nguyên Thanh như trút được gánh nặng, sợi dây căng thẳng buông ra, hai đầu gối mềm nhũn, suýt nữa ngã sấp xuống.

Hắn cố gắng chống đỡ thân thể mỏi mệt không chịu nổi, khom người nói:

“Đa tạ đại sư ra tay cứu giúp.”

Thanh âm Vô Ngân đại sư cực lực nhẫn nại nỗi đau nào đó quanh quẩn trong điện:

“Cậu đã muốn bị Sắc Dục nhằm vào, cẩn thận chút.”

Đại sư có thể ra tay giúp mình làm thịt Sắc Dục hay không?

Trong lòng Trương Nguyên Thanh nói thầm, nhưng biết vị Chúa Tể này không có khả năng ra tay, thở dài:

“Vãn bối hiểu.”

Tiểu Viên lập tức nói:

“Đại sư, Bắc Nguyệt bị mê hoặc, ngài có biện pháp nào hóa giải hay không?”

“Nhật chi thần lực có thể giải, lui xuống đi!” Vô Ngân đại sư chậm rãi nói.

Đây là muốn để mình hỗ trợ? Trương Nguyên Thanh cho Tiểu Viên một ánh mắt, dẫn trước rời khỏi.

Tiểu Viên đỡ Khấu Bắc Nguyệt, theo ở sau.

Khoảnh khắc hai người đi ra khỏi Phật điện, cảnh vật vặn vẹo, biến thành hành lang khách sạn quen thuộc, phía sau là phòng số “404”.

“Đi lầu hai trước.”

Tiểu Viên lạnh lùng nói một câu.

Hai người vào thang máy đến lầu hai, ở dưới Tiểu Viên dẫn dắt, tiến vào phòng số 203.

Cô vứt Khấu Bắc Nguyệt ở trên giường, đôi mắt đen nhánh như đá quý chăm chú nhìn Trương Nguyên Thanh:

“Cậu nghỉ ngơi chốc lát, có quần áo để thay.”

Cô vẫn duy trì tư thái cổ hóa.

Đại bộ phận Vô Cổ Sư sau khi hóa cổ, bình thường là sẽ không phá nát quần áo, ngoại trừ bộ phận nhỏ thân hình dị hóa đặc biệt khoa trương.

Tiểu Viên thuộc loại sau.

Đương nhiên, cô có chiến giáp đặc thù có thể bao trùm thân thể, không phải mỗi lần hóa cổ đều sẽ xấu hổ như vậy, nhưng vừa rồi nhìn thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn mạng ngàn cân treo sợi tóc, dưới tình thế cấp bách, không kịp mặc chiến giáp.

Đợi Tiểu Viên đóng cửa rời khỏi, Trương Nguyên Thanh ngã ngồi xuống đất, hồng hộc thở dốc, tim phổi giống như cái bễ cũ nát.

Lúc này, di chứng của Khiếu Nguyệt bắt đầu cắn trả, tứ chi bủn rủn, thân thể suy yếu, nội tạng tổn hại mơ hồ đau đớn, đây là còn được Pháp Trượng Sơn Thần chữa trị đại bộ phận thương thế.

Mà trí mạng nhất là thương tổn phương diện linh thể, chỉ có thể dựa vào tự lành.

Mặt khác, trả giá sử dụng pháp trượng sơn thần cũng xuất hiện, dựng lều trại.

Trương Nguyên Thanh lúc này ham muốn sinh sôi nảy nở đặc biệt mãnh liệt.

Tiểu Viên thay đồng phục áo sơ mi trăng âu phục nhỏ, đẩy ra cửa phòng số “203”, vừa lúc thấy Nguyên Thủy Thiên Tôn cầm chày đồng thau, đâm vào đùi Khấu Bắc Nguyệt.

Đâm máu tươi đầm đìa, tất cả đều là lỗ máu.

Khấu Bắc Nguyệt bất ngờ vẫn hôn mê như cũ, tùy ý Nguyên Thủy Thiên Tôn ngược đãi.

“Cậu làm gì vậy?”

Tiểu Viên dựng thẳng lông mày lá liễu

“Hắn vừa rồi đâm tôi một dao, tôi phải thừa dịp tịnh hóa, trả thù lại.” Trương Nguyên Thanh thành thực nói.

Nói xong, hắn vội vàng sửa lời, giải thích: “Không đúng, tôi đang thay hắn tịnh hóa Sắc Dục Thần Tướng mê hoặc.”

Tiểu Viên nhíu mày đi đến bên giường, xem xét nhịp tim cùng hơi thở của Khấu Bắc Nguyệt, nói:

“Sao còn chưa tỉnh?”

“Ồ, tôi vừa rồi lại đánh ngất hắn rồi.”

Hai người lặng lẽ nhìn nhau.

Móa, tác dụng phụ của giày Hậu Thổ cũng có hiệu quả rồi... Trương Nguyên Thanh có chút xấu hổ.

Tiểu Viên hít sâu một hơi, đẩy ra Trương Nguyên Thanh, cúi người thay Khấu Bắc Nguyệt đắp chăn, nói:

“Được rồi, hôm nay chuyện này là lỗi của hắn, tôi sẽ giáo huấn, cậu còn có việc gì không? Không có việc gì thì đi đi...”

Cô lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách, nhưng lại nhịn không được nói:

“Cậu sau này cẩn thận chút, Sắc Dục Thần Tướng rất có thể sẽ lại mưu tính hành động săn giết nhằm vào cậu, tôi hôm nay bại lộ, sau này khó đi chợ đen Binh Chủ giáo xây dựng tìm hiểu tin tức nữa, không giúp được gì...”

Đang cúi người, đôi mắt tròn mà quyến rũ của cô đột nhiên trợn trừng, lộ ra vẻ mặt khó có thể tin, thân thể mềm mại cứng ngắc ở nơi đó.

Trương Nguyên Thanh ở phía sau ôm lấy mông cô, “chày Phục Ma” nóng bỏng tì vào khe mông, người thành thật miệng khô lưỡi khô, rất thành thật nói ra suy nghĩ của mình:

“Dì Tiểu Viên, tôi muốn ngủ cô...”

Lúc này, Khấu Bắc Nguyệt dần dần tỉnh lại, hùng hổ nói:

“Đùi đau quá...”

Còn chưa dứt lời, Tiểu Viên trạng thái cúi người bổ một phát đao tay tới, hai chân Khấu Bắc Nguyệt đạp một cái, lại ngất đi.

Trương Nguyên Thanh mặt mũi bầm dập ngồi ở ghế, nhìn Tiểu Viên sắc mặt lạnh lùng bên giường, “Cái kia, cái kia, tôi nói đều là lỗi của đạo cụ, cô tin không?”

Tiểu Viên yên lặng đứng dậy, mặt không biểu cảm nhìn hắn:

“Cậu nghỉ ngơi trước đi, chờ trả giá đạo cụ trôi qua, tôi lại tới tìm cậu.”

Trên mặt vẫn còn vài phần đỏ ửng.

Không đợi Trương Nguyên Thanh đáp ứng, cô nhấc lên Khấu Bắc Nguyệt trên giường, xoay người rời khỏi phòng.

Trương Nguyên Thanh thể xác và tinh thần đều mệt mỏi nằm ở trên giường, đắp chăn dính máu, ngủ say.
Bạn cần đăng nhập để bình luận