Linh Cảnh Hành Giả

Chương 260: Hung thủ (3)

Trương Nguyên Thanh mở choàng mắt ra, thấy chày Phục Ma rơi ở bên chân, Tiểu Đậu Bỉ thì lui ở cạnh máy chơi game cách đó không xa, nằm úp ở trên mặt đất, cánh tay nhỏ chống đỡ thân thể, mở đôi mắt to tròn đen nhánh nhìn hắn.
“Tao không sao, làm tốt lắm!”

Trương Nguyên Thanh trấn an Tiểu Đậu Bỉ trước, tiếp đó lâm vào trầm ngâm.

Bàng chấp sự vì sao muốn giết mình?

Mình và hắn không có dính dáng gì, càng không có thù oán, hắn vì sao muốn giết mình? Ừm, hắn cùng Hạ Hầu gia quan hệ thân cận, là một trong những mối quan hệ của Hạ Hầu gia ở chính phủ, mình hại Hạ Hầu Thiên Nguyên vào tù, cho nên hắn muốn giết mình?

Động cơ là có, nhưng luôn cảm giác thiếu chút gì đó.

Mình bây giờ phá đạo cụ của hắn, xem như hoàn toàn kết thù rồi, qua đêm nay, hắn nếu biết mình chưa chết, về sau còn có thể trả thù, người này phải giết chết.

Trương Nguyên Thanh không muốn trải qua một lần mơ nữa.

Còn nữa, Bàng chấp sự là Thánh giả cảnh, lần này sử dụng đạo cụ ám sát, là không muốn lưu lại manh mối, nhỡ đâu lần sau hắn tự mình ra tay, Trương Nguyên Thanh không cho rằng mình có thể chống lại Thánh giả cảnh.

“Báo cáo chuyện này cho Phó Thanh Dương? Nhưng vấn đề là mình không có chứng cứ. Dưới tình huống không có chứng cứ, Phó Thanh Dương cũng không thể tùy tiện động vào một chấp sự khác cùng cấp bậc.”

Trương Nguyên Thanh giật mình, nghĩ đến một biện pháp: Mời Chỉ Sát cung chủ ra tay, hỗ trợ giết người!

Sau đó cảm thấy biện pháp này không đáng tin.

“Trước không nói Chỉ Sát cung chủ sẽ đáp ứng hay không, mặc dù sự tình thành công, mình liền có một điểm yếu trí mạng rơi vào trong tay kẻ điên, cô ta có thể chơi mình hay không? A, nhỏ sáp lên người các thứ...”

Mời Vô Ngân đại sư ra tay?

Nhân vật cấp bậc này, mình mời không nổi. Lần này cứu mình, tương đương trả nhân tình “Xấu Hổ Làm Cha”. Trương Nguyên Thanh cảm giác vô cùng khó giải quyết.

Trái lo phải nghĩ, hắn vẫn quyết định nói cho Phó Thanh Dương.

Một mặt, Phó Thanh Dương là cấp trên của hắn, cấp dưới gặp ám sát, làm lão đại dù sao cũng phải ra mặt đòi lại chứ. Từ trên thái độ xử lý Hạ Hầu Thiên Nguyên, có thể thấy được Phó Thanh Dương là người rất kiêu ngạo.

Người hắn bảo kê, quyết không cho phép người khác động vào.

Một mặt khác, Phó Thanh Dương khẳng định có thể nhìn ra lợi hại trong đó, chấp sự lần một bất thành tất có lần hai, nếu bỏ mặc, Thần dạ du dưới trướng nhất định phải chết không thể nghi ngờ.

Dưới tình huống như vậy, nếu thái độ của Phó Thanh Dương là ẩn nhẫn, không có chứng cứ không dễ xử lý, vậy nói rõ hắn không đặc biệt coi trọng mình, coi là quân cờ mất đi cũng không đáng tiếc.

Vậy Trương Nguyên Thanh vì tự cứu, cũng chỉ có thể liên hệ Chỉ Sát cung, nhảy ra khỏi chính phủ trở thành tán tu.

Đương nhiên, đây là kết quả tệ nhất, nhưng vẫn tốt hơn bị giết.

Sau khi hạ quyết tâm, Trương Nguyên Thanh gọi vào số điện thoại di động của Phó Thanh Dương.

Tiếng chuông vang thật lâu, rốt cuộc kết nối.

Thanh âm lạnh lùng vô tình của Phó Thanh Dương từ trong loa truyền đến:

Tôi cho cậu phương thức liên hệ, không phải để cậu chuyên chọn đêm hôm khuya khoắt gọi điện cho tôi.”

Tôi về sau cố gắng chú ý... Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi, đi thẳng vào vấn đề nói:

“Bách phu trưởng, Bàng chấp sự muốn giết tôi!”

Đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây, nói: “Chuyện là thế nào?”

Trương Nguyên Thanh liền mang tình huống hôm nay, một năm một mười nói ra, nhưng ẩn đi danh hiệu Vô Ngân đại sư, chỉ nói mình quen một vị cao thủ, đạt được cứu trợ.

Hắn biết đoạn lời có sơ hở, Phó Thanh Dương cũng nhất định có thể phát giác được.

Nếu Phó Thanh Dương truy hỏi tới cùng, hắn liền thành thật khai ra, trái lại, liền giả ngu.

“Cậu bây giờ lập tức tới tìm tôi.” Phó Thanh Dương nói.

“Chỉ sợ không được” Trương Nguyên Thanh giọng điệu suy yếu, cười khổ nói: “Tôi bị thương nặng.”

Giọng điệu Phó Thanh Dương chợt trầm xuống: “Cậu bị thương?”

“Tôi nghỉ ngơi nửa tiếng, hẳn là sẽ tốt lên rất nhiều, nhưng bây giờ, không có cách nào hành động.” Trương Nguyên Thanh nói.

“Tôi sẽ thông báo Lý Đông Trạch, bảo anh ta lái xe tới đón cậu.” Phó Thanh Dương lạnh lùng nói:

“Trước lúc trời sáng, tôi sẽ giải quyết chuyện này.”

“Anh tính giải quyết như thế nào?” Trương Nguyên Thanh nhịn xuống chưa hỏi, suy yếu nói: “Được, đa tạ bách phu trưởng.”

Cúp điện thoại, hắn nhe răng trợn mắt một phen, “Tốt nhất là giết Bàng chấp sự, nếu không thể, nhốt cũng được.”

Tiếp theo, hắn cố chịu đựng ngực nóng rát đau đớn, mang chăn điều hòa, ga giường, quần áo thay ra dính đầy vết máu, nhét vào trong tủ quần áo.

Dọn dẹp đơn giản hiện trường, Trương Nguyên Thanh tựa vào đầu giường, mở ra giao diện thuộc tính, xem xét giá trị kinh nghiệm.

Ngày đó vượt qua công viên trò chơi Kim Thủy, giá trị kinh nghiệm của hắn là 23%, về sau siêu độ Hoành Hành Vô Kỵ, Hạ Hầu Thiên Nguyên, cùng với rải rác vong linh người thường, giá trị kinh nghiệm của hắn tăng lên tới 28%.
Bạn cần đăng nhập để bình luận