Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2810: Chuẩn bị (1)

Cành cây viết: “Thiên hạ đều là vương thổ, mọi người đều là vương thần. Trẫm biết mọi thứ trong quốc đô.”

Vương Bắc Vọng liền hỏi: “Vậy sao ngươi không biết hôm qua sẽ gặp ám sát.”

Cành cây viết: “Ngươi nói chuyện phiếm như vậy không thú vị gì cả.”

Vương Bắc Vọng “A” một tiếng.

Cành cây tiếp tục viết: “An bài ngươi một nhiệm vụ, đi nơi ở của Từ trưởng lão một chuyến, gặp bang chủ Thanh Long bang.”

Vương Bắc Vọng nghi ngờ nói: “Làm gì?”

Cành cây chậm rãi viết: “Chiêu an Thanh Long bang!”

Một canh giờ sau, Vương Bắc Vọng đầy đầu đều là “Hôn quân điên rồi” gõ cổng Từ trạch.

A Ngưu gác cổng thấy hắn trở về, biến sắc, hạ giọng nói:

“Ngươi không muốn sống nữa? Từ trưởng lão biết ngươi thả đi người kia, thịnh nộ không thôi, tuyên bố muốn thanh lý môn hộ. Bang chủ thì càng khỏi phải nói, hận không thể một mồi lửa thiêu chết ngươi.”

Vương Bắc Vọng rụt rụt đầu, do dự mấy giây, cắn răng một cái, quyết định: “Dẫn ta đi gặp bang chủ cùng Từ trưởng lão.”

Người gác cổng A Ngưu đánh giá hắn, hồ nghi nói: “Giết hôn quân là sự nghiệp to lớn Thanh Long bang mưu tính nhiều năm, ngươi thả hôn quân chạy, sẽ không cho rằng Từ trưởng lão còn có thể tha thứ ngươi chứ?”

Vương Bắc Vọng cứng cổ mạnh miệng nói: “Ai nói không được, ta theo Từ trưởng lão mười mấy năm, đã là cấp dưới cũng là đệ tử của hắn, tình nghĩa thâm hậu.”

A Ngưu gác cổng liếc hắn: “Vậy bang chủ thì sao?”

Vương Bắc Vọng lại rụt cổ, lấy tính cách bang chủ, một khi nhìn thấy hắn, quá nửa chính là một cái bạt tai đưa hắn thăng thiên.

Nhất thời, bậc thang cửa Từ trạch ở trong mắt hắn biến thành núi đao biển lửa, núi non trùng điện.

Nhưng nhớ tới hôn quân dặn dò, hắn kiên trì, ‘hắc’ nói: “Ngươi ta tầm nhìn khác nhau, ta là người muốn làm việc lớn, không sợ mạo hiểm cùng hy sinh, ngươi lại chỉ có thể làm người gác cổng.”

A Ngưu quen biết với hắn mười mấy năm cũng không tức giận, bật cười một tiếng: “Muốn chết như vậy thì vào đi, ta sẽ nhặt xác cho ngươi.”

Vương Bắc Vọng bước qua bậc thang, vượt qua bậc cửa, cùng A Ngưu sóng vai mà vào, người sau nói: “Trưởng lão cùng bang chủ ở trong sảnh nghị sự, ta đi thông báo.”

Vương Bắc Vọng vội vàng kéo hắn: “Ngươi là muốn ta chết sao? Lấy tính cách bang chủ, nghe được ta đến, không phải sẽ trực tiếp thiên hỏa giáng xuống thiêu chết ta.”

A Ngưu hất tay hắn, không kiên nhẫn nói: “Ta lười quản, ngươi muốn thế nào ngươi tùy ý.”

Vương Bắc Vọng sải bước tiến lên, sau khi nhìn thấy sảnh lớn mái hiên cong lên, hít sâu một hơi, lớn tiếng nói: “Trưởng lão, bang chủ, Vương Bắc Vọng có việc bẩm báo...”

Còn chưa dứt lời, cửa ô vuông đại sảnh rầm rầm vỡ ra, một con rồng lửa cuốn theo nhiệt độ cao, giương nanh múa vuốt lao về hướng Vương Bắc Vọng.

“Ta biết hôn quân ở nơi nào!” Vương Bắc Vọng vội vàng nói cho hết đoạn lời phía sau, rồng lửa thế tới hừng hực chợt tan rã hóa thành sóng nhiệt dâng trào.

Vương Bắc Vọng bị gió nóng hất ngã về phía sau, tóc, chân mày lông mi nháy mắt cháy sạch, khuôn mặt đỏ rực.

“Lăn tới đây!” Tiếng quát của Từ trưởng lão từ trong sảnh truyền đến.

Vương Bắc Vọng lòng còn sợ hãi sờ sờ khuôn mặt, chỉ là nhiệt lượng thừa của ngọn lửa, đã khiến mình bị bỏng. Nếu là bị rồng lửa đánh trúng, chỉ sợ hóa thành than đen ngay tại chỗ.

Hắn xuyên qua tiền viện, bước qua bậc cửa, tiến vào sảnh lớn.

Trong sảnh có hai người ngồi, một người mặc trường bào màu trắng, trâm gỗ cài tóc, tay áo bay bay, bộ dáng như đạo sĩ, chính là Kiếm Khách chân chính Từ trưởng lão.

Một người khác mặc áo xanh, tóc dài màu đỏ sậm trùm vai, vai dày tay to, đường nét khuôn mặt vuông vắn, trán no đủ, một tầng râu ngắn màu xanh, ánh mắt sáng ngời có thần, cho người ta một loại cảm giác hào khí can vân.

Người này chính là bang chủ Thanh Long bang, người giang hồ tặng ngoại hiệu: Mãng Hỏa Thần!

Tên thật không ai biết, dù sao Vương Bắc Vọng chỉ biết bang chủ họ Đoàn.

Đoàn bang chủ giận dữ quát một tiếng: “Vương Bắc Vọng, ngươi còn dám trở về, khai ra tung tích hôn quân, bản bang chủ cho ngươi được toàn thây.”

Vương Bắc Vọng cúi đầu vái ngay, cao giọng nói: “Bang chủ, thứ tội, thuộc hạ biết sai, thuộc hạ góp sức cho bang phái nhiều năm, không có công lao cũng có khổ lao, xin ngài nghe ta giải thích.”

Lời tuy như thế, trong lòng Vương Bắc Vọng lại kháng cự, mâu thuẫn một phen, dưới đầu gối nam nhi có vàng, chỉ lạy trời đất cùng cha mẹ, dù là bang chủ cũng không thể khiến hắn cúi đầu vái ngay.

Nhưng hôn quân yêu cầu mãnh liệt hắn sử dụng chiêu này, còn nói từ cổ đến nay phàm là kẻ tâm cao khí ngạo đều dính chiêu này, trăm lần thử trăm lần linh.

Đoàn Hỏa Thần hừ lạnh nói: “Ngươi một mình thả hôn quân chạy, còn muốn giảo biện?”

Giọng điệu rất lạnh, vẻ mặt cũng rất lạnh, nhưng lửa giận trong mắt thoáng yếu bớt.

Vương Bắc Vọng đầu tiên là nhìn Từ trưởng lão một cái, thấy hắn khẽ gật đầu, lúc này mới nói: “Bang chủ, ngài có điều không biết, ác quan triều đình bắt đi gia muội, hôn quân hứa hẹn có thể giúp ta cứu ra Tú Nhi, thuộc hạ thật sự là cùng đường, mới lựa chọn thả hôn quân đi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận