Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1234: Người phía sau màn trả lời (3)

Chỉ Sát cung chủ gật đầu, chăm chú nhìn Giang Ngọc Nhị, nói: “Cô là linh cảnh hành giả sao?”
Giang Ngọc Nhị vẻ mặt đờ đẫn, giọng điệu mơ hồ: “Không phải.”

Không phải? ! Trương Nguyên Thanh vẻ mặt kinh ngạc, đáp án này không giống với hắn nghĩ.

Nếu dì trẻ không phải linh cảnh hành giả, vậy rất khó giải thích chuyện Tiểu Đậu Bỉ gọi dì ấy mụ mụ.

Trong khi suy nghĩ xoay chuyển, hắn nhìn về phía Chỉ Sát cung chủ, nói: “Cung chủ, tôi nghe nói Ti Mệnh nắm giữ năng lực ‘thai nghén’, ngài là chuyên gia phương diện này, tôi muốn hỏi, như thế nào để anh linh đặc biệt thân cận một người bình thường?”

Chỉ Sát cung chủ giọng trong trẻo bình thản: “Thần Dạ Du và Nhạc Sĩ, hoặc là người thường lây dính khí tức của hai người.”

Cô nhìn Giang Ngọc Nhị một cái, nói: “Đứa cháu trai kia của Vương Thiên, đặc biệt thân cận cô ấy?”

Trương Nguyên Thanh gật đầu.

Chỉ Sát cung chủ nhất thời cười lên: “Có lẽ, cô ấy có đạo cụ nghề nghiệp Nhạc Sĩ hoặc Thần Dạ Du, nếu là kẻ sau, cậu vị Thần Dạ Du này tất nhiên có thể nhìn ra được. Đã không có, vậy là đạo cụ nghề nghiệp Nhạc Sĩ.”

“Không có khả năng!” Trương Nguyên Thanh lắc đầu: “Cô ấy không có khả năng có đạo cụ.”

“Cậu không biết, không đại biểu không có.” Chỉ Sát cung chủ khẽ cười một tiếng: “Đừng võ đoán như vậy, nghĩ kỹ xem, cô ấy có khả năng hoặc cơ hội tiếp xúc với linh cảnh hành giả hay không, dưới tình huống chính cô ấy không biết.”

Cơ hội tiếp xúc với linh cảnh hành giả? Trương Nguyên Thanh nhớ tới mẹ mình, người cha đã mất là Thần Dạ Du, mà mẹ rõ ràng biết linh cảnh hành giả tồn tại, vẫn luôn có tiếp xúc với quần thể này.

Có thể là mẹ từng tặng dì trẻ món quà gì, ví dụ như đạo cụ nghề nghiệp Nhạc Sĩ hay không? Trương Nguyên Thanh hít sâu một hơi: “Đa tạ nhắc nhở.”

Nói xong, hắn yên lặng nhìn Chỉ Sát cung chủ.

Cô có thể đi rồi!

Về nhà, Trương Nguyên Thanh đỗ xe xong, bế dì trẻ lên lầu, .

Hắn đứng ở cửa, cẩn thận nghe động tĩnh phía sau cửa.

“Nguyên Tử sao còn chưa về, thằng nhóc thối này, lão nương không nuôi nó nữa.”

Tiếng bà ngoại tức giận truyền đến.

Đây là tệ đoan sau khi ảo thuật tiêu trừ. Người trúng ảo thuật, sẽ tự quên đi nội dung ảo thuật, đạt tới logic trước sau như một, không phát hiện ra ảo thuật.

Cho nên ở trong lòng bà ngoại, cháu ngoại nghe nói dì trẻ mất tích mãi chưa về.

“Ài, y bát truyền nhân này của con không giáo dục tốt, là lỗi của con.” Cậu thở dài nói.

Cái này liên quan gì tới cậu, bại hoại gia tộc luôn thích dát vàng lên mặt mình... Trương Nguyên Thanh nhập mật mã, mở ra cửa phòng trộm. Trong phòng khách ánh đèn sáng tỏ, ông ngoại bà ngoại còn có hai vợ chồng nhà cậu vẻ mặt đầy u sầu ngồi ở trên sô pha, không khí áp lực.

Nghe thấy tiếng mở cửa, người một nhà quay đầu nhìn qua.

“Ngọc Nhi?” Bà ngoại đứng bật dậy, bày ra sự nhanh nhẹn không tương xứng với tuổi, bước nhanh chạy tới.

“Đường hầm Nội Hoàn sập, dì ấy bị nhốt ở bên trong, vừa mới được trị an viên cứu ra.” Trương Nguyên Thanh giải thích: “Cháu cùng Quan Nhã luôn ở hiện trường, tham dự cứu viện.”

Hắn dựa theo nội dung Chỉ Sát cung chủ thôi miên sinh động như thật miêu tả sự tình một lần, cùng nói biểu ca cũng ở hiện trường.

Về phần có thể bị lộ tẩy hay không, hắn cũng không lo lắng. Bởi vì Phó Thanh Dương đã định ra nhạc dạo cho chuyện này, như vậy sau chuyện, quan phương tất nhiên thống nhất giọng điệu, biểu ca làm cảnh sát trưởng văn phòng cảnh sát khu Khang Dương, tự nhiên sẽ thu được thông báo!

Vậy thì tốt vậy thì tốt... Bà ngoại vừa kiểm tra thân thể con gái, vừa oán giận nói: “Đường hầm đang yên đang lành sao lại sập? Khẳng định là rút lõi công trình.”

Bà ngoại rất bất mãn đối với thế đạo này.

Trương Nguyên Thanh nói: “Bà ngoại, cháu đưa dì trẻ trở về phòng trước, bà cùng ông ngoại nghỉ ngơi sớm một chút.”

Hắn bế dì trẻ vào phòng, thay cô cởi giày, đắp chăn, quay về phòng khách, cùng cậu mợ cùng nhau trấn an ông ngoại bà ngoại xong, lúc này mới trở về phòng ngủ.

Sáng sớm hôm sau, sau khi khớp “khẩu cung” với dì trẻ, Trương Nguyên Thanh ngồi xe taxi đến biệt thự vịnh Phó gia.

Để sau mua một chiếc xe đi, gọi xe mãi cũng không ra sao cả... Không đúng, nếu mua xe, mình còn phải tự mình lái xe, thuê tài xế lại rất phiền toái, vẫn là gọi xe thuận tiện nhất... Trương Nguyên Thanh triệu hồi Huyết Tường Vi, đội cho cô cái mũ nhỏ màu đỏ.

Trong con ngươi lạnh lùng của Huyết Tường Vi lập tức lấp đầy thô bạo cùng điên cuồng, con ngươi hóa thành màu vàng óng.

Hình thể của cô bành trướng làm rách quần áo, mọc ra bộ lông màu vàng như kim thép, đỉnh đầu mọc ra hai cái tai thú, nửa dưới khuôn mặt kéo dài hóa thành mõm sói, ngón chân, ngón tay mọc ra móng vuốt đen sì.

Trong khoảnh khắc, cô biến thành một người sói bộ lông vàng óng ánh cao bốn mét, cái mõm răng nhọn đan xen chảy ra không phải nước miếng, mà là dung nham nóng bỏng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận