Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3249: Lời cuối sách (19)

Kriste ở trên một hòn đảo hoang, đưa mắt trông về phía xa, tất cả đều là đại dương mênh mông sóng lớn chập trùng.
Từng con hải quái khổng lồ, thỉnh thoảng phá sóng, lại đập mạnh xuống biển, phát ra tiếng vang ầm ầm, bắn tung ra bọt trắng ngập trời.
Nơi này là thiên đường của hải quái.
“Oa!” Bể cá nhỏ trong lòng Kriste, con cá vàng sặc sỡ Ruth thò đầu ra khỏi mặt nước, kích động nói: “Chủ nhân, chúng ta xuống nước xem xem. Tôi muốn xem thủy tinh cung, tôi muốn xem thủy tinh cung.”
Phó bản bọn họ vào là: Thủy tinh cung của Thái Dương Chi Chủ!
Kriste cởi xuống áo khoác ngoài cùng váy, mặc sơ mi trắng, tất đen cùng đồ lót ren, tư thái gợi cảm yểu điệu lao “Phốc” xuống biển.
Cô như là một quả ngư lôi nước sâu, tốc độ cực nhanh lao tới đáy biển, kéo theo bọt khí dày đặc.
Không bao lâu, cô ở đáy biển tối tăm không có ánh sáng, nhìn thấy “ánh đèn” lấp lánh khắp nơi, ánh đèn là một loại hải thú tương tự cá ông cụ phát ra.
Loại hải thú này rất giống cá ông cụ hay còn gọi là cá đèn lồng, nhưng hình thể lớn hơn không chỉ gấp mười, đỉnh đầu treo đèn lồng, như là từng chiếc đèn Xenon màu vàng óng.
Hải thú đèn lồng lượn quanh một tòa thủy tinh cung hoa lệ, thủy tinh cung dùng lượng lớn pha lê, thủy tinh, phong cách kiến trúc Hoa quốc đời Tống, tường cùng nóc khảm bụi san hô màu sắc sặc sỡ.
Trận pháp ngăn cách nước biển bao phủ thủy tinh cung.
“Đẹp quá...” Chú cá nhỏ Ruth lẩm bẩm.
Kriste ngây ngốc nhìn, mê mẩn tâm thần.
Không có cô gái nào có thể ngăn được loại lãng mạn này, nữ Hải Yêu nóng nảy cũng không được.
“Nơi đó còn có chữ!” Chú cá nhỏ Ruth dùng vây cá ngắn nhỏ chỉ về sân trước thủy tinh cung.
Kriste lấy lại tinh thần, tập trung nhìn vào, chỉ thấy sân trước phủ kín phấn san hô màu trắng, có một dòng tiếng Trung dùng vỏ sò sặc sỡ phác họa:
“Anh muốn để tất cả hải thú biết, cái ao cá này bị em nhận thầu rồi!”
“Oa! Ma Quân thật lãng mạn, tôi thích ao cá cái cách xưng hô này.” Chú cá nhỏ Ruth hiển nhiên không biết trend này.
Kriste cũng không biết trend ra sức gật đầu.
Dự tỉnh, Đông Đô.
Trong một căn biệt thự nội thành, Ngân Dao quận chúa ngồi quỳ chân ở trước khay trà, cúi đầu, chăm chú lấy đồ uống trà, trong cái lò lửa bùn đỏ nhỏ trong tay, ấm trà tinh xảo phun ra hơi nước dày đặc.
Hương trà thấm vào ruột gan tràn ngập căn phòng trà trải chiếu Tatami, có cửa sổ, giá đồ cổ, tranh mực bức thư pháp treo trên tường.
Trên tấm bồ đoàn đối diện cô, có cô gái thanh lạnh như tiên ngồi khanh chân.
Cô gái này mặc áo lông ngắn màu trắng, váy rộng màu đen, bàn chân trần trắng bóc tinh xảo, khí chất lạnh nhạt, máu tóc đen nhánh dùng trâm gỗ cài lên đơn giản.
Ngũ quan cô đẹp như tranh vẽ, thanh lạnh như tiên, bờ môi đầy đặn hồng phơn phớt là quyến rũ nhất.
Lông mày dày cong lên, không cần kẻ mắt, đã có thể phác họa ra đôi mắt sáng ngời cùng có thần, làn da dưới ánh mặt trời lấp lánh trong suốt.
“Sư tôn, tuy nói cố thổ khó rời, nhưng ngài nên đi kinh thành hoặc Tùng Hải, nơi đó mới là thành thị phồn hoa nhất, Đông Đô đã xuống dốc rồi.” Ngân Dao quận chúa bưng ấm trà, rót nước trà màu vàng: “Món ngon nơi đó cũng đặc biệt tốt, con là không ăn được, ngài nên đi nếm thử.”
Tam Đạo sơn nương nương trở về nhân gian đã một đoạn thời gian, liếc đệ tử ngoại môn một cái, lạnh lùng nói:
“Ngươi nếu chê chỗ ta nhạt nhẽo vô vị, có thể đi tìm Thái Dương Chi Chủ của ngươi.”
Tam Đạo sơn nương nương sau khi trở về nhân gian, liền tới Đông Đô, cô ở trong thành dạo qua một vòng, thời gian sớm đã rửa trôi đi vết tích năm đó, cảnh còn người mất mọi chuyện dừng, thế là không còn hào hứng thưởng ngoạn, mang theo đệ tử ẩn cư ở đây.
Ngân Dao quận chúa cầm cái loa nhỏ, than thở:
“Thái Dương Chi Chủ con không thèm, nhưng nơi này quả thật vô vị, Tùng Hải thú vị bao nhiêu, con có thể ở giữa những nữ nhân của hắn đổ thêm dầu vào lửa, nhìn bọn họ đấu pháp, thú vị bao nhiêu.”
Lời còn chưa dứt, trán đã bị gõ cho một phát.
Trương Nguyên Thanh hừ lạnh, nói: “Đấu pháp không có, đi đày biên cương muốn hay không?”
Ngân Dao quận chúa co được giãn được: “Vừa rồi là nói đùa thôi, Ngân Dao nguyện vì Thái Dương Chi Chủ hậu cung hài hòa, cúc cung tận tụy đến chết mới thôi.”
Trương Nguyên Thanh ngồi khoanh chân bên cạnh Tam Đạo sơn nương nương, tiếp nhận chén trà nghiệt đồ sư tỷ dâng lên, nhấp một ngụm, không vui nói:
“Uống không ngon, đi mua Coca lạnh cho tôi!”
Ngân Dao quận chúa rất vui vẻ đứng dậy đi ra ngoài.
Đuổi cô đi xong, Trương Nguyên Thanh nghiêng đầu, nhìn góc nghiêng khuôn mặt tuyệt đẹp của lão mõ, nói:
“Con đã hỏi thăm Hạo Thiên Thượng Đế, ngài muốn trở thành Nhân Tiên, Thái Dương Chi Chủ chỉ có thể có một người hầu, vị trí đã bị Quang Minh Thần chiếm cứ. Nhưng linh cảnh chi chủ, vũ trụ chi thần, có thể có rất nhiều người hầu.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận