Linh Cảnh Hành Giả

Chương 465: Thần dạ du cường đại (2)

Khấu Bắc Nguyệt một cước đá bay cô gái, tiếp theo vung mã tấu, gạt bay hai viên đạn, keng keng hai tiếng, đốm lửa văng khắp nơi, viên đạn cắm vào vách tường, trần nhà.
Bọn họ mai phục sát thủ ở trong đám khách? Trương Nguyên Thanh cúi người lao sang bên, tránh đi đạn bắn, đang muốn nổ súng bắn chết mấy bình thường kia, lại phát hiện vẻ mặt những người này không thích hợp.

Những khuôn mặt vặn vẹo căm hận kia, ánh mắt đó hận không thể mang mình cùng Khấu Bắc Nguyệt lột da rút gân, rất không bình thường. Nhạc sĩ? Trong đầu Trương Nguyên Thanh rất nhanh hiện lên kỹ năng nghề nghiệp Nhạc sĩ, tập trung một kỹ năng - Thôi Miên!

Kỹ năng trung tâm của Nhạc sĩ cấp 3!

Bọn họ thôi miên khách của sòng bạc, coi người thường như vũ khí, muốn để bên mình ném chuột sợ vỡ đồ, bị động chịu đòn, mà nếu áp dụng phản kháng kịch liệt, người thường chết sẽ trừ điểm đạo đức. Đương nhiên, Nhạc sĩ cũng phải trừ, giết địch một ngàn tự tổn hại tám trăm. Trương Nguyên Thanh nhanh chóng phân tích ra dụng tâm ác độc của đối phương.

Mắt thấy hai kẻ địch bị thủ đoạn bố trí trước đó đánh gãy tiết tấu, Thần Nhạc tóc nhuộm vàng lộ ra tiếng cười khẽ đắc ý. Thất Bả Đao thấp lùn khỏe mạnh kêu ‘Hắc’ một tiếng, lập tức vung cánh tay, ném ra một đống quả cầu lửa, cùng lúc đó, ngoài thân hắn bốc lên ngọn lửa hừng hực.

Quả cầu nóng rực phát ra rơi ở bên cạnh Khấu Bắc Nguyệt bỗng nhiên bành trướng, bóng dáng Thất Bả Đao từ trong ánh lửa nhảy ra, ‘Bốp’, nắm tay phải như trường thương đâm ra. Một bên khác, thanh niên tóc nhuộm vàng, tuấn tú âm nhu, đặt tay trên môi, thổi ra khúc hát ru tiết tấu thả lỏng.

Làn điệu du dương, nghiêm khắc, như mẹ nhẹ nhàng ngâm nga ca dao, mang đến cơn mệt mỏi mãnh liệt, mang đến bình thản bắt nguồn từ tâm linh. Con ngươi Khấu Bắc Nguyệt cùng Trương Nguyên Thanh có chút dại ra, sắp ngủ mà lại chưa ngủ.

Nhạc sĩ cấp 3 cùng Hỏa sư cấp 3 phối hợp ăn ý, nháy mắt làm Khấu Bắc Nguyệt lâm vào hiểm cảnh. Cú đấm thẳng tàn độc đâm vào ngực Khấu Bắc Nguyệt, thân thể hắn tan vỡ như ảo ảnh.

Đây chỉ là một ảo ảnh do thuật mị hoặc chế tạo ra, Thất Bả Đao ở lúc nhảy ra khỏi lửa, đã trúng mị hoặc.

Chân thân Trương Nguyên Thanh xuất hiện ở cách mấy mét, một tay cầm đao, một tay khác đưa về phía sau thắt lưng, ấn cái nút thứ nhất của loa Vua Mèo. Hắn muốn khống chế cục diện!

Một giây sau, tiếng trống đinh tai nhức óc từ trong loa truyền ra, quanh quẩn đại sảnh, nặng nề, dày nặng, uy nghiêm, từng tiếng quanh quẩn. Khúc hát ru của Thần Nhạc nhất thời bị áp chế.

Khách khứa chưa kịp chạy trốn, từng người phủ phục dưới đất, run rẩy, trong đó bao gồm sát thủ bị thôi miên. Khấu Mắc Nguyệt thân là đồng đội, cùng với ba Linh Cảnh Hành Giả làm kẻ địch, chỉ cảm thấy tức ngực, đáy lòng không biết sao dâng lên sợ hãi, áp lực, hận không thể thoát khỏi nơi này.

Trương Nguyên Thanh ở trong nhạc nền riêng, nâng họng súng, hướng Thất Bả Đao cách mấy mét bóp cò súng.

Một bên khác, thanh niên mặt ngựa sắc mặt căng thẳng, hai tay nâng lên, vỗ mạnh ở bên tai, tiếng trống đánh tả tơi màng nhĩ, làm người ta áp lực, sợ hãi lập tức biến mất, thế giới yên tĩnh. Thanh niên mặt ngựa cầm lấy một sợi roi mây, quật về phía kẻ địch đang nâng họng súng.

Phành phành!

Roi mây quật vào cánh tay kẻ địch, họng súng hơi lệch đi, viên đạn bắn vào bức tường phía sau Thất Bả Đao, để lại hai cái hố đạn thật sâu, nổ tung. Thanh niên mặt ngựa khẽ rung cổ tay, roi mây móc lấy đèn treo thả xuống từ trần nhà, đu nhẹ một cái, như vượn người đu về phía Trương Nguyên Thanh.

Trên trán Thất Bả Đao nổi gân xanh, cố nén cảm giác không khỏe do tiếng trống tạo thành, chân phải dậm mạnh một bước, lòng bàn tay phun ra ngọn lửa nóng rực, ngưng tụ thành một cây trường đao phát ra nhiệt độ cao. Biến lửa thành binh khí!

Trường đao từ dưới lên trên, vẩy về phía ngực bụng Trương Nguyên Thanh, không cho hắn cơ hội nổ súng.

Trương Nguyên Thanh nghiêng người tránh đi trường đao lửa, nhiệt độ cao sát bên người chém xuống, hắn ngửi thấy mùi lông mi cùng tóc cháy khét.

“Ầm!”

Cánh tay hắn giao nhau cho ngực, chặn cú đá bay của thanh niên mặt ngựa, lảo đảo lui về phía sau.

Mà lúc này, Khấu Bắc Nguyệt đã bị khúc hát ru cùng tiếng trống ảnh hưởng, phản ứng chậm một nhịp, chưa thể chạy tới trợ giúp.

Không đúng, với cái trình độ này của cậu, cậu làm sao không biết xấu hổ nói mình cùng Lý Hiển Tông sàn sàn nhau, Lý Hiển Tông so với cậu mạnh hơn nhiều nha... Khóe mắt Trương Nguyên Thanh thoáng nhìn đồng đội chưa ra khỏi tinh thần tự tiêu hao, nhịn không được ở trong lòng lẩm bẩm.

Bàn đánh bạc bên kia, Thần Nhạc thay đổi động tác tay, mô phỏng ra microphone, bịt miệng, lập tức làm một đoạn beatbox, tiếng trống nặng nề từ trong cái miệng đang bịt chặt của hắn truyền ra. Hắn đang bắt chước tiếng trống của loa Vua Mèo, nhưng khác với nó dọa dẫm, tiếng trống của Thần Nhạc là có lực lượng ủng hộ lòng người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận