Linh Cảnh Hành Giả

Chương 2644: Thí nghiệm phẩm (3)

Trình độ của chính hắn treo lên đánh cấp 7 không thành vấn đề, gặp Chúa Tể cấp 8 vẫn là rất cố sức.

Đến giai đoạn Chúa Tể, tăng lên mỗi một cấp đều là nhảy vọt về chất.

Winnie Berent là Lôi Pháp Sư cấp 8, dưới tình huống vốn đã bị thương, còn có thể một mình ngăn cản hai tên Cự Yêu, hơn nữa là cận chiến Lôi Pháp Sư không sở trường nhất.

Winnie Berent nếu là trạng thái còn tốt, giết hai tên Cự Yêu cấp 7 hoàn toàn không thành vấn đề, hơn nữa, cô là Chúa Tể cấp 8 sơ kỳ.

Chúa Tể cấp 8 hậu kỳ, cơ bản có thể treo lên đánh Trương Nguyên Thanh, Chúa Tể song nghề nghiệp cũng không đỡ được.

“Chúa Tể dân gian con biết không nhiều, Chúa Tể quan phương trái lại rất nhiều, nhưng các Chúa Tể quan hệ tốt đó, để bọn họ ở lại quan phương, so với lôi kéo đến trong tổ chức mới có lợi ích lớn hơn nữa...”

Liên Tam Nguyệt có thể tranh thủ một phen, thật ra lực lượng tầng cấp cao mà nói, Ma Nhãn là nhân tuyển rất tốt, nhưng tính cách hắn quá cực đoan, hơn nữa dù sao là Thiên Vương Binh Chủ giáo, chưa chắc bằng lòng thoát ly Binh Chủ giáo.

Nếu không thoát ly Binh Chủ giáo, Sợ Hãi Thiên Vương khả năng rất lớn lợi dụng Ma Nhãn đối phó tổ chức của mình...

Trương Nguyên Thanh thu hồi suy nghĩ, nói: “Con còn có việc xử lý, đi trước.”

Trần Thục không ngăn trở, ừm một tiếng.

Trương Nguyên Thanh nhìn miếng bít-tết trước mặt, xiên lên nhét vào trong miệng, vừa nhai nuốt vừa oán giận: “Thật ngấy, ngấy quá rồi.”

Ánh sao dâng lên, rời đi.

Trần Thục nhìn bàn ăn trống trơn, khuôn mặt trang nhã rốt cuộc lộ ra một mảng dịu dàng.

New York, phố người Hoa.

Trương Nguyên Thanh bước đi ở con đường đêm khuya, hào quang đèn đường mờ nhạt không thể xua tan đêm tối, phố người Hoa bên này, cơ sở phương tiện trước giờ rất kém, rất nhiều đèn đường hỏng rồi cũng không có ai sửa chữa.

Dẫn tới từng mảng lớn khu vực bị bóng tối bao phủ, cư dân buổi tối không dám ra ngoài, sợ ở một chỗ rẽ liền bị người ta dí súng vào đầu, người cầm súng hoàn mỹ ẩn nấp trong bóng đêm, tìm cũng không tìm thấy, trừ phi đối phương nhe hàm răng trắng bóc ra.

Trương Nguyên Thanh bước đi trong bóng đêm, nghe điện thoại của Phó Thanh Dương, cười lạnh không ngừng: “Bảo tôi đi phân bộ Thanh Hòa? Ha ha, lão đại, lần sau họp, anh thay tôi hỏi cửu lão một phen, bọn họ còn nhớ Truy Độc Giả là chết như thế nào hay không, tôi sẽ không về Ngũ Hành minh nữa.”

“Hội trưởng nói với tôi, bảo tôi xây dựng thế lực của mình...”

Hắn thuật lại sắp xếp của hội trưởng cho Phó Thanh Dương.

Phó Thanh Dương nghe xong, vui mừng nói: “Mặc kệ là đối với cậu, hay là đối với tôi, đây đều là lựa chọn tốt nhất.”

Trương Nguyên Thanh thoát ly Ngũ Hành minh, liền không cần chịu tổng bộ cửu lão quản chế, thành lập tổ chức mới, ngược lại có thể trở thành đao của Phó Thanh Dương, kiềm chế trái lại tổng bộ.

Trương Nguyên Thanh lại hỏi ý tưởng kéo Ma Nhãn Thiên Vương vào tổ chức.

Phó Thanh Dương trầm ngâm vài giây, nói: “Lấy năng lực bố cục của Linh Thác, lấy thủ đoạn của Sợ Hãi Thiên Vương, Ma Nhãn nếu không thoát ly Binh Chủ giáo, cậu tốt nhất giữ quan hệ như bây giờ với hắn.”

“Hiểu rồi, chờ xử lý xong chuyện trong tay, tôi sẽ đi Tây Bắc một chuyến, tìm Ma Nhãn nói chuyện.”

Trương Nguyên Thanh tắt máy, đứng ở trước cửa dãy nhà, ấn vang chuông cửa.

Trong tiếng vang trầm chói tai quanh quẩn, trong loa ở cửa chuyển đến giọng phụ nữ trung niên: “Cậu tìm ai?”

Trương Nguyên Thanh nhìn về phía camera, đáp lại: “Tôi là Tiêu Dao Kiếm Tiên, tìm Đặng Kinh Quốc.”

Nơi này chính là chỗ ở của minh chủ Liên Minh Phản Hắc Bạch, Đặng Kinh Quốc.

“Chờ một chút nha.” Người phụ nữ trung niên vội vàng chạy đi.

Một lát sau, tiếng của cô lần nữa truyền đến: “Vào đi.”

Cửa sắt ‘rắc’ một tiếng, tự động mở ra.

Trương Nguyên Thanh đẩy cửa mà vào, xuyên qua tiền viện, ở dưới bảo mẫu dẫn dắt tiến vào phòng, ngồi ở trên sô pha phòng khách.

Lại qua vài phút, Đặng Kinh Quốc mặc áo ngủ, dáng người khôi ngô từ trên lầu đi xuống.

Vị minh chủ này mặt vuông mày rậm, uy nghiêm không giảm, chẳng qua sắc mặt không phải tốt lắm, tựa như đã bị thương.

Hắn có chút kinh ngạc đánh giá Trương Nguyên Thanh, nói:

“Địch Thái nói cho tôi biết, chuyện di vật giáo đình đã tạm có một cái kết, tôi còn cho rằng cậu đã về nước.”

“Tôi tới nơi này không phải vì di vật giáo đình.” Trương Nguyên Thanh ngồi bắt chéo chân ở trên sô pha, không có ý tứ đứng dậy, đánh giá Đặng Kinh Quốc: “Đặng minh chủ bị thương?”

“Trong lúc giá trị đạo đức biến mất, có nghề nghiệp tà ác ở phố người Hoa làm loạn, tôi dẫn người dọn dẹp, đưa tới Chúa Tể trận doanh tà ác.” Đặng Kinh Quốc giải thích một câu đơn giản.

Ồ, bị Chúa Tể tà ác đả thương, New York chưa sụp đổ, đám nghề nghiệp hợp pháp dân gian này quả thật đã tạo ra tác dụng, nếu dựa hết vào hành giả quan phương, căn bản không xử lý nổi.

Trương Nguyên Thanh mỉm cười mở ra hòm đồ, lấy ra một ống Sinh Mệnh Nguyên Dịch pha loãng ném qua.
Bạn cần đăng nhập để bình luận