Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3214: Về nhà (4)

Kiếm chiêu thiêu đốt tuổi thọ, dùng sớm không giết được Thiên Vương Sợ Hãi, chậm, lại sẽ khiến gã khôi phục thương thế, càng không giết được.
Trong cổ họng Thiên Vương Sợ Hãi phát ra một tiếng kêu thảm thiết đau đớn, kiếm khí tựa như ngâm kịch độc, khiến linh hồn của hắn như chịu một kiếm, cảm giác đau đớn vượt xa thân xác.
Hai bàn chân Thiên Vương Sợ Hãi lún vào đất cát, hai đầu gối có chút cong lại, thân thể nghiêng về phía trước, hiện ra bộ dạng đấu sức, vậy mới miễn cưỡng chưa bị kiếm khí đáng sợ đánh tan tám món vũ khí.
Sở dĩ không lui, né tránh, là bởi vì Phó Thanh Dương kiếm này nhìn như bất động, thực ra nhanh đến cực hạn, một khi hắn từ bỏ đấu sức, sẽ bị đâm xuyên trong nháy mắt.
Thiên Vương Sợ Hãi lúc này càng không có dư sức thi triển bốn lạng hất ngàn cân, hắn tất hợp hết sức lực, cũng chỉ có thể miễn cưỡng đối kháng.
Giờ khắc này, nỗi sợ lặng yên sinh sôi trong lòng Thiên Vương Sợ Hãi, hắn từ trong kiếm thế Phó Thanh Dương bộc phát ra, cảm nhận được uy hiếp, uy hiếp mạnh mẽ.
“Thiêu đốt tuổi thọ...” Thiên Vương Sợ Hãi nhìn Phó Thanh Dương tóc bạc trắng, gian nan cất tiếng, “Phó Thanh Dương, ngươi tên cố chấp cuồng này, làm người cố chấp, luyện kiếm cũng cố chấp, loại kiếm pháp liều mạng không đi chính đạo này, chỉ có ngươi mới có thể nghiên cứu!”
Hắn gồng lên cơ bắp toàn thân, gân xanh như là con giun, vũ khí trên tám cánh tay nửa kẹp nửa đỡ kiếm khí, từng chút một đẩy kiếm khí của Phó Thanh Dương ra bên ngoài.
Phó Thanh Dương lạnh lùng nói: “Giống ngươi cùng Phó Thanh Huyên hạng người thiên tư tuyệt đỉnh này, có quá nhiều phương thức làm bản thân lớn mạnh, nhưng với ta mà nói, chỉ có được ăn cả ngã về không, mới có thể đăng phong tạo cực!
Ta chỉ là lựa chọn một con đường ngốc nhất các ngươi đều khinh thường đi.”
Nói xong, làn da căng bóng của hắn trong nháy mắt nhão đi, nổi lên nhăn nheo, hiện ra vết đồi mồi.
Thân thể của hắn nhanh chóng tiều tụy, như là một ông lão gần đất xa trời. Đầu ngón tay dâng trào ra kiếm quang huy hoàng, kiếm khí như là súng nước cao áp, trong nháy mắt đâm xuyên lồng ngực Thiên Vương Sợ Hãi, ở phía sau gã lan tràn ra hơn mười dặm.
Quý công tử xuất thân danh môn này, đã thiêu đốt niềm kiêu ngạo cùng tuổi thọ của hắn, hóa thành một kiếm tuyệt thế sắc bén.
Lồng ngực Thiên Vương Sợ Hãi xuất hiện lỗ thủng lớn trước sau thông suốt, trí mạng nhất là linh hồn, kiếm khí này ẩn chứa lực lượng chấn sát, chém giết linh hồn của hắn.
Thiên Vương Sợ Hãi phát ra tiếng gào thét thê lương, linh hồn trong cơ thể nhanh chóng chôn vùi.
Mà trước đó, sinh mệnh Phó Thanh Dương đã đi tới cuối cùng, hắn cúi đầu, nhìn thật sâu dấu vết Ma Nhãn Thiên Vương sau khi tan rã lưu lại, trong ánh mắt hiện lên một mảng đau thương.
Hắn nâng lên ánh mắt dần dần ảm đạm, nhìn về phía bầu trời màu đỏ như máu, ánh mắt tựa như xuyên thấu hư không, nhìn về một nơi nào đó.
Tay trái hắn nắm chặt buông ra, một lá bùa màu vàng bay xuống, trên lá bùa viết:
Ngoại trừ quân thân ba thước tuyết, thiên hạ còn ai xứng áo trắng!
Đời này của hắn, từ thung lũng đến đỉnh phong, từ Siêu Phàm đến Chúa Tể, cực điểm vinh nhục, chưa bao giờ lùi bước!
Phó Thanh Dương thản nhiên nhắm mắt lại!
...
Chủ trận!
Ngay lúc sắp lao vào trong lỗ đen, đột nhiên, toàn bộ phó bản ầm ầm chấn động, vòng xoáy đáng sợ lực hút cuồn cuộn, lấy tốc độ mắt thường có thể thấy được suy yếu.
Ngay tại lúc đó, Kim Ô rơi vào trong lỗ đen không cách nào giãy thoát, đã một lần nữa thành lập liên hệ với Thái Dương bổn nguyên.
Trương Nguyên Thanh bỗng ngẩng đầu, nhìn về phía bầu trời, như lòng có cảm giác, trong mắt lóe lên một vệt đau thương. Hắn sau đó đè nén cảm xúc xuống đáy lòng, lớn tiếng nói: “Trở về!”
Kim Ô hót vang, giãy thoát lỗ đen, trở về Thái Dương bổn nguyên.
“Tinh Thần, công thủ đổi chỗ rồi!” Mặt trời trên đỉnh đầu Trương Nguyên Thanh phát ra hào quang vàng óng cường thịnh.

Tùng Hải.
Ăn xong bữa tối, Trần Nguyên Quân trở lại căn hộ sát vách, sau khi rửa mặt đơn giản, hắn tháo xuống đồng hồ làm bạn nhiều năm, nắm di động ở trong tay, lâm vào trầm ngâm.
Nghi hoặc của hắn chưa đạt được giải đáp, cô trẻ cũng nghĩ không ra nguyên nhân, lại không cách nào liên hệ với Nguyên Tử.
Vấn đề liên quan tới đoạn ký ức kia, chỉ có thể gác lại trước.
Trần Nguyên Quân ngược lại không có quá để ý, dù sao không phải chuyện gì cấp tốc.
So sánh với nó, nói chuyện một phen với cô trẻ, mặc dù khiến tam quan của hắn bùng nổ, cũng có loại cảm giác nhẹ nhõm đặt chân chạm đất, hiểu được tiền căn hậu quả, làm rõ bối cảnh gia đình, nỗi lòng lo lắng rốt cục buông xuống.
Không còn tinh thần tự hao tổn!
Chẳng qua, chuyện cha bị coi là “bại hoại gia tộc” lại là Bán Thần, vẫn làm Trần Nguyên Quân có chút không thể nào tiếp thu được.
Có loại cảm giác hoang đường nhà sư quét rác của Thiếu Lâm tự, thì ra mới là cao thủ số một giang hồ.
Nhưng cũng hiểu vì sao lão phụ thân luôn nói, Nguyên Tử mới là truyền nhân y bát của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận