Linh Cảnh Hành Giả

Chương 426: Đứng ngồi không yên (1)

Trong đám người, dì Tiểu Viên giơ tay, thản nhiên nói:
“Nguyên Thủy Thiên Tôn anh nói, là vị kia giết chết Lý Hiển Tông à. Vì sao phải sưu tập tội chứng của hắn, trực tiếp giết hắn không phải càng bớt việc?”

Ma Nhãn thiên vương nhìn qua, mỉm cười nói: “Cô không cần biết, làm theo là được.”

Dì Tiểu Viên khẽ gật đầu, lại nói: “Tội chứng thế nào?”

Một vị nghề nghiệp tà ác bên cạnh phụ họa nói: “Hắn giết Lý Hiển Tông, giết Âu Hướng Vinh, giết Hắc Vô Thường, những cái này có tính không?”

“Không không không!” Ma Nhãn thiên vương lắc lắc đầu ngón tay, lộ ra nụ cười rạng rỡ như ánh mặt trời:

“Cái này không phải phạm tội, đây là trừng ác dương thiện. Tội chứng tôi muốn là nhận hối lộ, lạm dụng chức quyền, bắt nạt kẻ nhỏ yếu, dâm loạn, cưỡng gian nữ giới. Phàm là chuyện phạm pháp, tôi đều cần.”

Đám tà ác nhìn nhau, thầm nhủ người nói chuyện Binh Chủ giáo mới tới, sợ không phải đầu óc có bệnh? Chỉ nghe nói nghề nghiệp tà ác giết người phóng hỏa, chưa nghe nói sưu tập chứng cứ phạm tội của kẻ địch, cần thứ này làm gì?

“Phần thưởng là gì?” Có người cao giọng hỏi.

“Một cái chứng cứ phạm tội hai trăm ngàn, nếu là tội lỗi tương đối nghiêm trọng, năm trăm ngàn.” Ma Nhãn thiên vương đeo băng-đô trên trán cười nói.

Xem ra bởi vì chuyện Lý Hiển Tông, Binh Chủ giáo muốn nhằm vào Nguyên Thủy Thiên Tôn, có chút thua không nổi, nhưng, nghề nghiệp tà ác săn giết nghề nghiệp hợp pháp, có lý do hay không đều giống nhau, cho dù không có chuyện Lý Hiển Tông, Binh Chủ giáo vẫn đi săn giết Nguyên Thủy Thiên Tôn.

Dì Tiểu Viên trầm ngâm, lại giơ tay, giọng điệu lạnh nhạt hỏi:

“Nếu trực tiếp giết Nguyên Thủy Thiên Tôn, có phần thưởng gì?”

Ma Nhãn thiên vương lắc đầu: “Không có bất cứ phần thưởng gì, tôi chỉ yêu cầu các người thu thập chứng cứ phạm tội, giết hắn hay không, là việc của tôi.”

Cơm no rượu say, Trương Nguyên Thanh cùng Tạ Linh Hi sóng vai rời khỏi nhà ăn, tới cửa thang máy, hắn đưa ra cáo từ đúng lúc: “Em gái Linh Hi, em chừng nào về tỉnh Tán Trang?”

“Về tỉnh Tán Trang làm cái gì?” Tạ Linh Hi đáng thương nói: “Nếu trở về, em sẽ nhớ Nguyên Thủy ca ca, người ta không nỡ rời ca ca mà.”

Tạ Linh Hi nói: “Em tính ở Tùng Hải đợi tới mùa thu, chờ cua béo lại trở về, Tạ gia hàng năm đều phải tổ chức tiệc cua sông, Nguyên Thủy ca ca, sau khi vào thu anh theo em đi Tạ gia một chuyến đi, mẹ cùng bố em muốn gặp anh chút.”

Nói xong, cô lộ ra vẻ mặt thẹn thùng, như là đang mời tình lang gặp cha mẹ.

Trà nghệ là thật sự cao... Em cứ may mắn mình 17 tuổi đi, chờ sang năm em còn dám nói chuyện với anh như vậy, em liền biết ca ca Kiến phùng sáp châm đáng sợ bao nhiêu! Trương Nguyên Thanh tức giận lẩm bẩm.

- Giải thích câu "Kiến phùng sáp châm" dịch theo nghĩa đen là thấy ‘khe’ thì đâm ‘kim’ vào. Hết giải thích.

Đang nói, điện thoại di động của hắn đổ chuông, biểu hiện cuộc gọi tới là dì Tiểu Viên!

Trương Nguyên Thanh từ chối nghe, cùng Tạ Linh Hi đi vào thang máy. Thang máy đi xuống, Tạ Linh Hi đến tầng tương ứng, cô đi ra khỏi thang máy, ngoái đầu nhìn lại, phất tay:

“Bye bye.”

Trương Nguyên Thanh “Ừm” một chút, đóng cửa thang máy.

Sau khi rời khỏi khách sạn, hắn lấy ra điện thoại di động, gọi lại cho Tiểu Viên. “Dì Tiểu Viên?”

“Binh Chủ giáo có người đang tìm cậu, treo thưởng chứng cứ phạm tội của cậu.

Gì? Trương Nguyên Thanh nhất thời chưa phản ứng lại, không phải kinh ngạc Binh Chủ giáo treo thưởng hắn. Binh Chủ giáo treo thưởng hắn là tất nhiên, nhưng treo thưởng chứng cứ phạm tội là cái quỷ gì?

Mình một sinh viên yếu ớt ngay cả ở trường hợp công cộng đánh rắm thối cũng áy náy, có thể có chứng cứ phạm tội gì? Trương Nguyên Thanh dở khóc dở cười: “Tình huống gì vậy?”

Dì Tiểu Viên đơn giản mang tình huống “chợ đen” một lần nữa khai trương, người phát ngôn của Binh Chủ giáo treo thưởng Chỉ Sát cung chủ và Nguyên Thủy Thiên Tôn nói một lần.

Thanh niên đeo băng-đô trán? Treo thưởng chứng cứ phạm tội của mình? Trương Nguyên Thanh bỗng nhiên nghĩ tới cái gì, nụ cười chậm rãi biến mất.

Ma Nhãn thiên vương gần đậy tựa như đã đến Tùng Hải, trán hắn có con mắt dựng thẳng. Hắn là tên cực đoan cuồng, phẫn thanh chết tiệt... Trương Nguyên Thanh nuốt ngụm nước miếng, trong đầu tới tới lui lui một cái ý nghĩ:

Làm sao bây giờ? Đại lão Chúa tể treo thưởng ta, online chờ, nhanh!

Tuy biết Ma Nhãn thiên vương khẳng định sẽ tìm hắn gây phiền toái, nhưng hắn không ngờ sẽ nhanh như vậy, hơn nữa không phải thái độ “gặp được thì giết, không gặp được thì thôi”, mà là trọng tâm treo thưởng.

Bị một nhân vật lớn như vậy treo thưởng, áp lực tâm lý phi thường lớn.

“Dì Tiểu Viên, tôi đại khái biết người nọ là ai rồi.”

Trương Nguyên Thanh nói.

”Ai?” Tiểu Viên nghe ra giọng điệu hắn không thích hợp, nhất thời nhíu mày.

“Là Ma Nhãn thiên vương của Binh Chủ giáo.”

“Hắn? !” Thanh âm dì Tiểu Viên chói tai vài phần.

Trương Nguyên Thanh bi thương từ tâm “Ừm” một tiếng: “Tôi đã giết Lý Hiển Tông, hắn muốn trả thù tôi.”
Bạn cần đăng nhập để bình luận