Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1722: Kiếm của Phó thiếu gia (1)

Ngân Dao quận chúa cùng cung chủ đồng thời hành động, người trước lựa chọn giường dưới phía bên phải, mà người sau lựa chọn... giường của Trương Nguyên Thanh.
Một làn váy đỏ nhẹ nhàng chui vào trong lòng của Trương Nguyên Thanh, dùng sức chui vào trong lòng hắn, đôi chân ngọc lấp lánh kia dưới làn váy nghịch ngợm móc lấy chân hắn.

Từng làn hương thơm lao vào xoang mũi, không phân biệt được là mùi dầu gội đầu, hay là mùi thơm của cơ thể phụ nữ trẻ tuổi.

Thế này cũng quá biết dụ dỗ rồi nhỉ... Trương Nguyên Thanh vừa bất đắc dĩ nghĩ, vừa hít thở chậm lại, làm bộ mình đang ngủ.

Sổ tay nhân viên điều thứ mười ba quy định:

Buổi tối ở ký túc xá nghe được động tĩnh khác thường, mời nằm ở trên giường, làm bộ ngủ, không cần để ý tới, tuyệt đối đừng rời khỏi giường.

Ở trong đạo cụ loại quy tắc đẳng cấp cao này, Trương Nguyên Thanh cho rằng, tuân thủ quy tắc so với chiến đấu càng an toàn hơn.

Bọn họ lợi hại nữa, có thể mạnh hơn so với một món đạo cụ loại quy tắc cấp Chúa Tể?

Tiếng bước chân vào nhà.

Thùng, thùng, thùng. Tiếng bước chân cứng ngắc mà nặng nề, đi qua cửa, tiến vào phòng.

Trương Nguyên Thanh nhắm chặt mắt, nhìn không thấy chủ nhân bước chân, lại càng không dám mượn dùng góc nhìn của linh phó thăm dò, nhìn từ tiếng bước chân phản hồi, hắn có thể tưởng tượng ra chiều cao, thể trọng, cùng với tư thế đi đường của người ta.

Đối phương chiều cao vượt qua 2 mét, thể trọng hai trăm kg trở lên, tiếng bước chân nặng nề không giống như một người sống, như là một thi thể lạnh lùng cứng ngắc.

Sau khi tiến vào phòng, tiếng bước chân chưa dừng lại, mà là bồi hồi ở trong phòng.

Thùng thùng thùng... Nó bồi hồi ở giữa giường.

Nó biết trên giường có người, nó có thể nhìn thấy chúng ta... Trong lòng Trương Nguyên Thanh có phán đoán, thầm nghĩ.

Lúc này, hắn nghe thấy tiếng bước chân dừng lại ở bên giường mình.

Tiếp theo, Trương Nguyên Thanh ngửi thấy một mùi ẩm ướt hôi thối, tựa như con chuột thối rữa trong cống thoát nước.

Không cần nhìn cũng biết, vật kia đang nhìn hắn, hơn nữa cách rất gần.

Trương Nguyên Thanh hít thở chậm lại, không nhúc nhích.

Đại khái ba năm phút sau, mùi hôi thối đi xa, tiếng bước chân thùng thùng vang lên lần nữa, đi về phía cửa phòng.

Tiếng bước chân nặng nề cứng ngắc đi ra khỏi cửa phòng, tiếp đó vang lên ở hành lang, cho đến khi hoàn toàn biến mất.

Bốn người trên giường đều rất xảo quyệt, vẫn chưa dậy, đợi rất lâu sau đó, Chỉ Sát cung chủ vịn lên ngực Trương Nguyên Thanh ngồi dậy, nhìn xung quanh, nói:

“Nó đi rồi.”

Trương Nguyên Thanh lúc này mới mở mắt ra, đầu tiên là nhìn quanh một phen, nhìn cửa một lần, lại quan sát cửa sổ, xác nhận không có quái vật đáng sợ, rốt cuộc như trút được gánh nặng.

Thành công tránh đi một nguy cơ.

Ngoài sự thoải mái, đáy lòng hắn nổi lên cảm giác kích thích lâu rồi không có, loại kinh hoàng, sợ hãi đó lúc ở đường hầm Xà Linh lại đã trở lại.

“Mau rời khỏi đi, nó có lẽ còn có thể trở về, chúng ta đã lấy được một bộ phận quy tắc, nên làm việc chính rồi, thời gian không nhiều nữa.” Trương Nguyên Thanh chưa quên mục đích đêm nay tới đây.

Lúc này, hắn mới phát hiện quận chúa nằm ở trên giường chưa dậy.

“Cô là tính ở đây ngủ tới khi trời sáng sao?” Trương Nguyên Thanh tức giận nói.

Ngân Dao quận chúa không nhanh không chậm mở mắt, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ giơ lên cái loa nhỏ:

“Ổn một chiêu, nhỡ đâu nó giết cái hồi mã thương thì sao?”

Cho nên để hai bọn tôi làm vật hi sinh? Quận chúa thật ra rất cẩu nha, vừa cẩu vừa nhát gan... Khóe miệng Trương Nguyên Thanh giật một cái, “Từ ngữ hiện đại học không tệ, cô nếu không ổn hai chiêu, ngủ ở đây đi, chờ chúng tôi xử lý xong, về tìm cô.”

Ngân Dao quận chúa làm bộ chưa nghe thấy hắn trào phúng, yên lặng đứng dậy, sắm vai một âm thi không não.

Ba người một thi nhảy khỏi tầng lầu, dọc theo đường mòn mọc đầy bụi cây, cỏ dại cùng cây cối, nhanh chóng đi xa.

Ánh trăng sáng trong, trong phòng tối đen, vắng vẻ không tiếng động, quyển bút ký vứt ở trên mặt đất kia quỷ dị tự động lật trang, trang giấy trống xuất hiện một hàng chữ:

“Đêm nay tuần tra rất thuận lợi ta rất vui vẻ, bởi vì trong tòa nhà ký túc xá có bốn nhân viên mới đến, hai người không có nhịp tim, hai người có nhịp tim. Rất lâu rồi chưa có nhân viên mới, ta rất tịch mịch, ta... Sẽ một mực đi theo bọn họ.”

Nhóc mập chưa bao giờ thấy chiến đấu cấp Chúa Tể, hơn nữa là Chúa Tể đại hỗn chiến.

Mặt trời màu vàng dâng lên một rồi lại một cái, sau đó bị dập tắt, lại dâng lên, lặp đi lặp lại.

Con đường sụp đổ ra từng vết nứt, nhà cao tầng ở trong vết nứt lung lay sắp đổ, người khổng lồ đá cao 6 mét từ trong vết nứt bò ra, đập nát một rồi lại một âm thi.

Rễ cây tráng kiện phá đất mọc lên, xúc tu như trải ra đầy trời, nghiền nát từng người khổng lồ đá.

Người thần bí mặc áo bào đen, đứng ở trên nhà cao tầng nơi xa, giơ cao một thanh trường kiếm than đen mài giũa, sáng bóng, giống như thống soái vạn quân, chỉ huy đại quân âm vật cuồn cuộn không ngừng xung phong.
Bạn cần đăng nhập để bình luận