Linh Cảnh Hành Giả

Chương 1824: Sống chết một đường (1)

Khung xương của con rối người này do đồng xanh chế tạo, thân thể là sắt thép cùng gỗ tổ hợp thành, đầu gối, khuỷu tay các khớp xương được khảm quả cầu bằng sắt bóng loáng, trung tâm cơ quan ngực bao trùm tấm đồng xanh khắc hoa, trong tay còn cầm một thanh cương đao nhuốm máu.

Thoạt nhìn là đồ tể giết heo, không, nhìn qua liền biết là đao khách rất khó đánh.

Hỏa Sư là nghề nghiệp cận chiến, tuy không có phòng ngự khoa trương cùng năng lực tự lành biến thái, nhưng nghề nghiệp cận chiến cơ thể khỏe mạnh, khí huyết tràn đầy, dù bị vết thương trí mạng cũng có thể kéo dài hơi tàn rất lâu, sẽ không dễ dàng chết đi.

Nhưng Anh Gà Đỏ dần dần không giãy giụa nữa, xương sống bị chém đứt, muốn động đậy cũng không động đậy được, tứ chi khẽ run rẩy, mắt thấy đã mất nửa cái mạng, nửa cái mạng còn lại cũng đang nhanh chóng trôi đi.

Đại khái là bởi nhận thức thay đổi, tin tưởng mình là con heo, vậy thật sự chỉ là con heo.

Tiếng heo kêu nổi lên bốn phía, Ryo Asano nhát gan thét một tiếng chói tai: “Anh Gà Đỏ chết rồi, chạy mau đi! !”

Đàn heo lập tức giải tán, chạy tán loạn khắp nơi ở trong hang đá.

Một màn này thoạt nhìn vừa hoang đường vừa buồn cười, rất khó tưởng tượng, các thiên tài trẻ tuổi trong trận doanh hợp pháp, có một ngày sẽ lấy loại hình thái này chạy trốn, vừa chạy còn vừa phát ra tiếng thở dốc “Khò khè khò khè”.

Nhưng Trương Nguyên Thanh không cười nổi một chút nào, nguy cơ to lớn đã buông xuống.

Nghề nghiệp lợi hại nữa, đạo cụ mạnh nữa, đều không chống lại được một đao của kẻ địch, bây giờ bọn họ là heo, một đao chém đầu, nói chết thì chết.

Trương Nguyên Thanh chợt bổ ngã Tôn Miểu Miểu đi qua bên người, kêu to:

“Đừng chạy nữa, đều đến bên cạnh tôi, con rối người này chiến lực không cao, tôi có tấm khiên có thể ngăn trở.”

Nếu tùy ý bọn họ chạy loạn, căn bản không bảo vệ nổi

“Buông tôi ra, buông tôi ra...” Tôn Miểu Miểu phát ra tiếng “éc éc” cao vút lại gấp gáp, bốn vó đạp loạn ý đồ đá văng Trương Nguyên Thanh, kêu lên:

“Dao mổ của nhân loại đến rồi, không chạy chờ chết sao?”

Trương Nguyên Thanh quát: “Cô cái con heo này, chạy loạn ai cũng không sống được, lúc này phải đoàn kết một lòng mới có thể sống sót, phải phối hợp.”

“Chúng ta vốn chính là heo mà...” Tôn Miểu Miểu kịch liệt giãy giụa, nói: “Nguyên Thủy Thiên Tôn đầu óc cậu có phải có bệnh hay không, heo là không biết phối hợp lẫn nhau.”

Lúc này, con rối người cầm đao, đảo qua hang động, lướt qua ở trong đàn heo tán loạn khắp nơi, dừng ở trên thân hai con heo vặn vẹo đánh nhau cùng một chỗ.

Tiếng bánh răng chuyển động và trục nối truyền lực vang lên ở trong lồng ngực nó, động lực bành trướng thúc đẩy con rối đao khách bắn người lên, lấy tư thái hổ đói vồ dê, giơ cao chiến đao.

Trương Nguyên Thanh rùng mình, vội vàng điều chỉnh thân thể, chi sau cường tráng chống đỡ thân thể, đứng thẳng như người, giơ tấm khiên chắn phía trước.

Keng!

Tia lửa văng khắp nơi.

Cương đao ở mặt ngoài Khiên Tử Kim chém ra một vết đao nhợt nhạt, “Tách tách”, hồ quang màu vàng tím bắn ra ở trên người con rối đao khách, không thể ảnh hưởng đến một vật chết.

Trương Nguyên Thanh quay cuồng cả thân heo ra ngoài, ngã váng đầu hoa mắt, mặt mũi bầm dập.

Các khớp xương con rối đao khách “răng rắc” liên thanh, chuyển động thân thể, nâng cánh tay trái, nhắm ngay Tôn Miểu Miểu chạy trốn.

Tấm chắn trong bàn tay vạch ra, lộ ra lỗ tròn tối om, bên trong truyền đến tiếng cơ quan.

“Vù vù!”

Hai mũi tên ngắn bắn nhanh ra, trúng bụng cùng cổ Tôn Miểu Miểu.

Con heo trắng nhỏ bé kêu thảm một tiếng, nặng nề ngã trên mặt đất, máu tươi đỏ sẫm hơi nóng nhuộm đỏ thân thể béo trắng.

Cô cố gắng giãy giụa vài cái, cuối cùng vô lực mềm nhũn gục xuống, hấp hối.

Nhìn thấy cái một màn này, nỗi sợ hãi thỏ chết cáo thương nổ tung ở trong lòng đám người Quan Nhã, Triệu Thành Hoàng, bất cứ ý nghĩ phản kháng cùng chiến đấu nào cũng không còn, bọn họ tuần hoàn bản năng của động vật, tranh nhau lao về phía cửa ra.

Triệu Thành Hoàng, Thiên Hạ Quy Hỏa, Quan Nhã, Tiểu Viên bốn con heo trắng chạy song song, xông lên trước nhất.

Ryo Asano và Hạ Hầu Ngạo Thiên chậm một nhịp, đi theo phía sau mông bọn họ.

Ngân Dao quận chúa đứng ở nơi xa, oai đầu, không tiếng động nhìn chăm chú vào tất cả cái này, tựa như đang rối rắm là chiến đấu, hay là chạy trốn.

Tâm tính tu vi, cảnh giới tinh thần của cô, so với đám người Quan Nhã mạnh hơn mấy cấp bậc, bởi vậy có thể miễn cưỡng đối kháng bản năng động vật.

Nhưng lại không thể hoàn toàn khôi phục nhận thức, dưới ý chí cùng bản năng chống lại, ngược lại tỏ ra đần độn, như con hươu ngốc.

“Ong ong... Rầm Rầm...”

Trung tâm bên trong con rối người vận hành hết công suất, máy móc vận chuyển tạo ra động lực mênh mông kinh người, nó như một chiếc xe thể thao đạp hết chân ga, lao về phía đàn heo chạy tới cửa vào.
Bạn cần đăng nhập để bình luận