Linh Cảnh Hành Giả

Chương 3246: Lời cuối sách (16)

“Gần đây nghe nói lại tái hợp, Nguyên Tử, cháu có chuyện gì vậy, còn chưa chia tay với Quan Nhã à?”
Trương Nguyên Thanh trầm giọng nói: ‘Im miệng, ăn cơm!”
Chị như vậy mặc dù sẽ khiến Quan Nhã cùng Âm Cơ đều xấu hổ, nhưng thật sự như ngồi bàn chông là ông ngoại bà ngoại, giày vò hai lão nhân gia có ý nghĩa gì?
Quả nhiên, ông ngoại cùng bà ngoại mặt đều cứng lại.
Bà ngoại không ngừng dùng ánh mắt ám chỉ Trần Thục, như thế nào cho phải?
Trần Thục làm bộ không nhìn thấy, trong lòng tự nhủ mẹ à, mẹ cho rằng đây là Nguyên Tử chân đứng hai thuyền? Đây thật ra là ba con dâu chơi cùng một máy đó.
Ông ngoại bà ngoại ở trong đau khổ ăn xong tiệc gia đình, bà ngoại mượn cớ thu dọn bát đũa, gọi Trương Nguyên Thanh vào phòng bếp. Cửa phòng bếp vừa đóng, bà theo bản năng muốn cú đầu Trương Nguyên Thanh, tay vươn đến một nửa lại rụt trở về, cả giận nói:
“Cháu có chuyện gì vậy? Âm Cơ kia thật sự là bạn gái cũ? Sao bà không biết. Cháu bây giờ học được chân đứng hai thuyền có phải hay không, có biết bà và ông ngoại cháu vừa rồi xấu hổ bao nhiêu hay không.”
“Mẹ cháu đợi lát nữa còn phải đổ lỗi cho bà, nói bà dạy cháu không tốt.”
Trương Nguyên Thanh chủ động rửa bát, giọng điệu vững như lão cẩu: “Bà làm sao không hỏi con gái của bà chuyện gì xảy ra, mang bạn gái cũ tái hợp của cháu về nhà.”
Hắn vừa rồi nhìn một lần group chat, đại khái đoán được tiền căn hậu quả.
Quan Nhã ở trong nhóm âm thầm khoe khoang, chọc Tôn Miểu Miểu không vui, Tôn Miểu Miểu liền nói việc này cho Giang Ngọc Nhị, Giang Ngọc Nhị liền mang Âm Cơ về đập quán.
“Thật đúng là tái hợp rồi?” Bà ngoại giận dữ: “Vậy Quan Nhã làm sao bây giờ!”
“Cưới hết là được.” Trương Nguyên Thanh thản nhiên nói.
Bà ngoại tức giận lại giơ tay lên.
Cuối cùng chưa đánh xuống, thở ngắn than dài nói: “Đứa nên tìm bạn trai không tìm, mỗi ngày giả bộ nai tơ, đứa nên tìm bạn gái không tìm, chỉ biết làm việc. Cháu ngược lại có được bạn gái, kết quả chân đứng hai thuyền.”
Bà ngoại chọc một đầu ngón tay lên đầu cháu ngoại: “Làm sao nào, trong nhà có hoàng vị kế thừa à, muốn cưới hai đứa?”
“Cháu sẽ xử lý tốt, ngài cũng đừng quản.” Vẻ mặt Trương Nguyên Thanh không có chút rung động nào.
Bà ngoại hừ lạnh một tiếng, kiên trì đi ra khỏi phòng bếp, chiêu đãi khách nhân.
Thành phố Kim Sơn, khách sạn Vô Ngân.
Khách sạn ngừng kinh doanh hơn phân nửa năm, lại lần nữa khai trương, sáng sớm đã bắn pháo, ở cửa ra vào dán thông báo: Khai trương đại cát, phí ăn ở ưu đãi giảm 50%.
Nhưng trước cửa vẫn như cũ có thể giăng lưới bắt chim, hơn nửa ngày cũng không thấy khách nhân đến.
Lúc Tết xuân, không có khách là bình thường, khách sạn Vô Ngân không có khách, cũng là bình thường.
Cho nên ngự tỷ cao ngạo lạnh lùng sau quầy không thèm để ý chút nào, mặc đồng phục màu đỏ thắm, mặt không biểu cảm đứng một ngày.
Hoàng hôn, mặt trời chiều ngả dần về tây.
Khách sạn lạnh lẽo rốt cuộc nghênh đón một vị khách.
Vị khách này vừa vào nhà, ‘Soạt’ một tiếng liền kéo cửa cuốn xuống, đi thẳng tới quầy, nói:
“Ở lại!”
Ngự tỷ ngũ quan xinh đẹp, nhìn cửa cuốn đóng chặt một lần, bình tĩnh nói: “Ở thì ở, cần gì đóng cửa, khách sạn còn đang làm ăn.”
Vị khách sải bước qua quầy hàng, bế ngang cô lên, đi về phía thang máy, cười nói:
“Không tiếp tục kinh doanh, ngày mai cũng không tiếp tục kinh doanh, Thái Dương Chi Chủ bao cả ngày đêm.”
Tiểu Viên rúc vào trong lòng hắn, thân thể trầm xuống mang bờ mông phác họa đầy đặn tinh tế, đôi chân đi tất đen gợi cảm theo bước tiến của hắn chớp lên.
Khóe miệng cô nhếch lên.
Đêm khuya, Hoàng Thái Cực xử lý xong việc của công ty, đóng máy tính, tắt đèn, xuyên qua khu tiếp khách phòng làm việc tổng giám đốc, nhập mật mã, mở ra cửa chống trộm của phòng nghỉ.
Hắn bình thường sinh hoạt ở phòng nghỉ sát vách phòng làm việc, căn hộ kiểu khách sạn 160 mét vuông.
Cuộc sống của Hoàng Thái Cực gần như không có giải trí, làm việc, tu hành, đọc sách, có bạn gái cố định, ngày qua ngày, buồn tẻ vô vị.
Một mặt là đặc tính nghề nghiệp Thổ Quái, quyết định tính cách.
Một mặt khác là thân là cháu trai của đại trưởng lão trước đây, lời nói cử chỉ của hắn đều sẽ bị phóng đại, bị người hữu tâm tìm xương cốt trong trứng gà, dứt khoát lựa chọn khiêm tốn thu mình.
Ngẫu nhiên cũng có lòng hư vinh, cho nên thi đấu lôi đài hàng năm hắn đều tham gia.
Chẳng qua, từ sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn năm ngoái trước mặt mọi người gọi cha, hắn liền vô duyên với thu mình, trung cao tầng, phân bộ cấp dưới Ngũ Hành minh, nhìn thấy hắn liền hô nghĩa phụ.
Gần đây, sau khi Nguyên Thủy Thiên Tôn tấn thăng Thái Dương Chi Chủ, hắn ở trong chứng nhận diễn đàn quan phương, càng thêm một cái tôn danh “Thái Dương Chi Phụ”.
Hoàng Thái Cực mặt ngoài chẳng thèm ngó tới, ngoài miệng treo: Khiêm tốn một chút, Nguyên Thủy Thiên Tôn thật là...
Thật ra trong lòng mừng thầm.
Sau khi tắm rửa đơn giản, Hoàng Thái Cực thay áo ngủ, cho dù Thổ Quái cấp Chúa Tể cơ bản đã cáo biệt giấc ngủ, nhưng một giấc “ngủ đông” thoải mái, sẽ khiến đại não sinh ra sự thoải mái dễ chịu như tắm nước nóng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận